Lâm Tuỳ Nhiên không nghĩ cô lại nổi giận, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, Âu Dương Uyên Ngôn nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: "Tôi cho anh giải thích, nếu anh coi thường tôi thì chúng ta không cần gì để nói nữa."
Không khí trong phòng tiếp khách nặng nề, Lâm Tuỳ Nhiên nhìn cô không nói gì, Uyên Ngôn nhìn anh nghiến răng nghiến lợi, làm vậy là có ý gì? Một bản hợp đồng mà lợi ích của bên A không có trong khi mọi lợi ích đều là bên B hưởng, kể cả tiền lãi bên B gần như chín một, đây mà là hợp tác sao?
Năm đó hại tập đoàn nhà cô gần đến bờ vực phá sản, giờ anh mới biết hối hận? Tính đem đống tiền lẻ này trả cho cô, nhìn mặt cô, giống cần không?
Muốn cô thương tình rồi tha thứ hay sao? Hay anh muốn mọi người nói cô quá đoạn tình tuyệt nghĩa? Anh được lắm Lâm Tuỳ Nhiên, cái này chẳng khác gì bố thí cả.
Anh vẫn kiên trì ngồi đó, một câu cũng không nói, Âu Dương Uyên Ngôn hết kiên nhẫn đứng lên, lúc này mới thấy được một tia hoảng hốt trong mắt anh, Lâm Tuỳ Nhiên vội vàng đứng lên phân bua.
"Anh không coi thường em! Trước kia không, giờ cũng không, sau này càng không, chỉ là...anh cảm thấy mình cũng nên có trách nhiệm..."
Âu Dương Uyên Ngôn lúc này ngồi xuống ghế, đôi mắt ngọc bình tĩnh nhìn người trước mặt, lời nói của cô nhẹ như tơ hồng nhưng lại như tảng đá từng bước đè nặng tim anh.
"Trách nhiệm? Anh thấy cần thiết sao? Nếu là chuyện năm đó thì như tôi đã nói, tôi sớm quên rồi, chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa, vậy chẳng phải tốt hơn sao? Anh về đi, tôi không hy vọng anh xuất hiện nữa, nếu vợ anh biết được, thanh danh của tôi lại bị ảnh hưởng."
Hai chữ "thanh danh" được Âu Dương Uyên Ngôn nhấn mạnh khiến anh nghe xong mà cõi lòng không tránh khỏi như bị người một phát dao đâm thẳng vào, tan nát.
Chuyện năm đó, thanh danh của cô bị ảnh hưởng, bị mọi người khinh thường, nếu không vì không còn lựa chọn nào khác cô nhất định không rời đi đến một đất nước xa lạ. Giờ ở đây thế lực của tập đoàn Âu Thị lớn như vậy, ai mà dám động đến thanh danh của Âu Dương Uyên Ngôn chứ, đây chẳng qua là đang mỉa mai anh thôi.
Uyên Ngôn đứng lên cầm bản hợp đồng đưa lại cho anh rồi bước ra khỏi phòng, anh cũng đi theo cô, cho đến thang máy chuyên dụng.
"Chắc em không phiền?"
Giọng anh yếu ớt, rõ là muốn cười nhưng lại cười không nổi, cô tựa vào thành thang máy gật đầu. Từng là thanh mai trúc mã đến mà giờ đến một câu họ cũng chẳng nói được đàng hoàng tử tế với nhau, chỉ có thể khách sáo như người xa lạ.
Suốt đoạn đường thang máy chuyển động, Lâm Tuỳ Nhiên ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đứng dựa thành thang máy đang chợp mắt, nếu không sao anh dám nhìn cô như thế chứ?
Vì giờ họ đều là những người có gia đình cả, tất cả đều không thể quay lại được rồi, nên Lâm Tuỳ Nhiên chỉ có thể lén lút nhìn cô hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông khác.
Năm đó nếu anh nói anh cũng thích cô thì cô có tin không? Nếu bữa tiệc một năm trước mà anh nói, anh yêu cô, thì cô có dừng lại không?
Lâm Tuỳ Nhiên lắc đầu cười khổ, anh yêu cô nhưng lại không thể nhấn chìm cô cùng mình, yêu cô, yêu đến điên dại yêu đến không kiểm soát được mà đến trước mặt cô như một thằng hề.
Vì yêu cô nên mới muốn điều tốt đẹp nhất cho cô, nếu không yêu cô, có lẽ năm đó anh sẽ kết hôn với cô. Vì yêu cô nên chấp nhận buông tay, nhìn cô thay đổi đến mình cũng không nhận ra được.
Nhìn Âu Dương Uyên Ngôn đứng ngủ gật, Lâm Tuỳ Nhiên không khỏi thấy ấm áp, lúc cô mười bốn tuổi hay bắt anh gọi cô là "Ngôn Ngôn" nhưng anh không đồng ý khiến cô đau lòng.
Nhưng liệu cô có biết khi anh quyết định kết hôn lúc uống rượu anh đã gọi "Ngôn Ngôn" mấy ngàn lần không? Liệu cô có biết rằng trong đêm tân hôn, khi triền miên cùng vợ anh đã gọi "Ngôn Ngôn" đến khàn cả cổ không?
Đến hôm nay anh mới đủ can đảm gọi cô hai tiếng "Ngôn Ngôn", anh đã đợi lâu lắm rồi, đợi để được gọi cô là "Ngôn Ngôn".
Khi nãy trước mặt cô anh rốt cuộc cũng đã thoả được mong ước, thật sự tên cô được gọi theo kiểu thân mật đó rất dễ nghe khiến Lâm Tuỳ Nhiên như con nghiện càng lúc càng hãm sâu không lối thoát.
Ngôn Ngôn của anh, anh yêu em nhiều lắm, em có hiểu được không? Nói không yêu em là nói dối, nếu anh nói đêm nào bản thân cũng đắm chìm trong khoái lạc để ảo tưởng đến thân thể em thì em có tin không? Có quay về bên anh không? Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn....
"Ngôn Ngôn..."
Giọng Lâm Tuỳ Nhiên khàn khàn đôi mắt như không gian xoáy chiều nhìn cô gái đang tựa vào thành thang máy, không biết từ lúc nào mà anh đã đến gần cô như vậy, đến độ hơi thở của cô anh có thể nghe được rõ ràng. Đôi môi cô gợi cảm như mời gọi anh, tim Lâm Tuỳ Nhiên đập mạnh như trống gõ, môi anh gần sát môi cô chỉ cách nhau chưa đến 2 cm.
Ting, thang máy báo hiệu đã đến sau đó chầm chậm mở ra, Lâm Tuỳ Nhiên như người lấy lại thần trí, Âu Dương Uyên Ngôn đứng thẳng người lại, dụi mắt, mày liễu nhíu lại nhìn đối phương, sao anh...lại gần cô thế chứ?
"Vai em có dính tóc." Lâm Tuỳ Nhiên nhìn cô, khoé môi cong lên, nhẹ giọng đôi mắt âm u thoáng cái đã lấy lại được sự bình tĩnh, tay anh luồn vào tóc cô, chạm đến vai chiếc áo sơ tinh tế, sau đó đưa đến trước mặt cô vài ba sợi tóc.
"Cảm ơn... Tôi nghĩ Lâm tổng đi xe đến."
"Em hiểu anh thật."
"Chuyện anh ghét người khác chở cả Thanh Sa ai cũng biết."
"Có vẻ anh rất nổi tiếng?!" Lâm Tuỳ Nhiên bước ra ngoài thang máy, xoay người lại nhìn cô, nhìn Ngôn Ngôn của anh đang tựa người vào cửa thang máy vẻ mặt lãnh đạm vô tình.
"Cảm ơn em, Ngôn Ngôn."
"Không cần cảm ơn, sau này... Không mong gặp lại." Lâm Tuỳ Nhiên sững người nhìn cửa thang máy khép lại dời lên lầu G, anh đến gần chiếc Lexus tay siết thành quyền đánh thẳng vào đầu xe,
Ngôn Ngôn, em tuyệt tình như vậy sao? Giờ em như vậy, đúng như ý anh, anh lại không can tâm, Ngôn Ngôn, giờ anh phải làm sao đây?
Âu Dương Uyên Ngôn bước ra ngoài, chiếc Lykan Hypersport đã đậu sẵn ở ngoài, người đàn ông mặc vest lịch lãm đang đứng tựa vào xe hút thuốc, không có vẻ gì là chờ đợi.
Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn mới nhìn lại đồng hồ, cô đã bắt Nam Cung Tử Hàn đợi ba mươi phút rồi, sao anh đến rồi lại không gọi cho cô?
Uyên Ngôn đi về phía anh vẻ mặt áy náy, đối phương không nói gì chỉ dập tắt điếu thuốc bỏ vào thùng rác sau đó mở cửa xe cho cô.
"Anh... Không có gì muốn hỏi sao?"
Nam Cung Tử Hàn nhìn cái vẻ chột dạ kia của cô rồi lại làm lơ, bình thản nói: