Chiếc xe Lykan Hypersport đậu xuống bãi đỗ của khách sạn sang trọng tiêu chuẩn năm sao, Nam Cung Tử Hàn mở cửa xe cho cô xuống.
Âu Dương Uyên Ngôn quan sát xung quanh, những chiếc xe sang trọng với nhiều hãng khác nhau đậu ngăn nắp không khỏi có chút cảm thán: "Giờ muốn muốn chứng minh thân phận giàu sang cao thấp cũng phải qua cách chơi xe, thiên hạ này đúng là quá hoang phí rồi. Anh xem chi bằng trên thế giới có biết bao nhiêu người chưa đủ ăn đủ mặc, một cái xe này có thể đổi cho họ mười năm ăn sung mặc sướng đó." Ngón tay thon dài chỉ một chiếc xe màu đỏ cạnh Nam Cung Tử Hàn, khe khẽ lắc đầu.
Nam Cung Tử Hàn nhìn cô khoé môi cong lên, trong mắt ý cười cùng ôn nhu nhiều không tả xiết, giọng nói vô thức dịu dàng mà đến anh cũng không ngờ được: "Thế nên ý Nam Cung thiếu phu nhân là phải biết tiết kiệm? Tốt, tiết kiệm là một đức tính tốt, chỉ riêng sợi dây chuyền thiếu phu nhân đang đeo cũng đã 100000$ rồi, thiếu phu nhân có muốn bán lại để giúp những người ngoài kia không?"
"À, mà thôi, giúp người có nhiều cách không nhất thiết phải bán đồ cầm tiền mới giúp được, người ta giàu đi xe sang cũng là đương nhiên, anh không được nhận xét táy máy chuyện đời tư của ngừoi khác đâu, giới thương trường khắc nghiệt lắm để họ nghe không hay. Thôi mình mau vào thôi."
Âu Dương Uyên Ngôn nghe anh nói xong phản xạ là tay trái nắm thật chặt mặt dây chuyền hình chiếc lá tinh xảo, giọng nói thay chiều, liếm thoắt đã nắm tay anh kéo vào thang máy lên lầu trên.
Nam Cung Tử Hàn nhìn cô bất đắc dĩ rồi lại nhìn tay phải cô đang nắm tay trái của anh, hồi nãy ai mới là người tự nhiên nổi hứng nhận xét thiên hạ đây? Sao giờ lại là anh thế? Thì ra cô còn có sở trường lật mặt nhanh hơn lật sách như thế, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Chiếc thang máy di chuyển lên tầng 26 nơi tổ chức tiệc kỷ niệm ba mươi hai năm ngày xí nghiệp KR chính thức quy mô hoá đổi thành tập đoàn giải trí KR do Tôn Thiên Diệu là tổng giám đốc. Thang máy mở ra trước mặt cô là một hội trường lớn, xung quanh toàn là những gia đình quý tộc, còn có những nhân vật tai to mặt lớn của London và Thanh Sa, chắc chắn cái vị Tôn Tổng kia không phải là một người bình thường rồi.
Trước giờ tiệc xã giao lúc nào cô cũng giao cho Hoắc Lam, đây có thể nói là lần đầu tiên đích thân cô đi đến những nơi cao quý như thế này. Mà không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì tốt rồi, lúc cô nhận lời Nam Cung Tử Hàn thì cô chỉ tính xuất hiện với vai trò Nam Cung thiếu phu nhân, nhưng mà sau đó Hoắc Lam gọi điện đến cho cô, giọng miễn cưỡng không muốn đi, có nói thế nào cô ấy cũng viện cớ không đi được.
Chuyện này thì cũng lạ thật phàm là những buổi tiệc dù lớn hay nhỏ, quy mô thế nào thì Hoắc Lam luôn đi thay cho cô dưới danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn Âu Thị, nhưng lần này cô ấy kiên quyết có chết cũng không đi nên lần này cô phải đi với hai tư cách, một là Nam Cung thiếu phu nhân, hai là chủ tịch tập đoàn Âu Thị. Không biết cô có làm tốt được hay không?
Cứ như cảm nhận được nỗi bất án của cô, người bên cạnh nhanh chóng khoác tay cô vỗ về, giọng anh trầm thấp nhưng lại như một liều thuốc trấn an tinh thần đang hoảng loạn của Uyên Ngôn: "Chỉ là tiệc bình thường không cần khẩn trương như vậy."
Cô gật đầu thở khẽ sau đó bình tĩnh lại, sánh vai cùng anh bước vào hội trường.
"Âu Dương nhị tiểu thư kính một ly chứ?"
Giọng nói nam nhân quen thuộc khiến Uyên Ngôn thất thần xoay người về sau, sau đó không kiềm được mà ôm nam nhân kia, nam nhân kia cũng không cố kị ôm chặt eo cô, Nam Cung Tử Hàn thì nhìn đối phương với ánh mắt đề phòng lạnh giá, toàn địch ý.
Âu Dương Uyên Ngôn ôm chặt nam nhân một hồi mới buông ra, vẻ mặt tươi cười, nhưng anh thì lại chướng mắt, Uyên Ngôn kéo tay nam nhân lại, vui vẻ nói, ánh mắt sáng ngời.
"Giới thiệu với anh, đây là Uyên Duy, em trai em, lần trước nó đang bận sắp xếp hồ sơ tốt nghiệp nên không đến được, thằng nhóc này được cái không đi thì thôi mà đã đi thì đi London biệt tăm giờ mới xuất hiện đây. Còn đây là anh rể truyền thuyết của em đây, Nam Cung Tử Hàn, lần trước chị không có hình cho em xem, giờ thì tự kiểm chứng đi."
Âu Dương Uyên Duy nhìn nam nhân đối diện mới nãy ánh mắt còn tỏ ra sát khí, giờ đã diệu đi ánh mắt dịu dàng chỉ chăm chăm nhìn chị cậu sau đó mới nhìn cậu, Uyên Duy nhếch môi theo phép xã giao: "Nam Cung chủ tịch, nghe danh đã lâu, sau này có gì mong anh giúp đỡ."
Nam Cung Tử Hàn nhìn người đối diện hài lòng, thái độ của Uyên Duy rất tốt không bắt quàng làm họ gọi anh là anh rể gây chú ý, mà vẫn xưng là Nam Cung chủ tịch. Thái độ anh hoà hoãn hơn cũng không còn địch ý với Âu Dương Uyên Duy nữa: "Người một nhà nếu cần giúp đỡ cứ nói với một tiếng."
"Vâng, em cảm ơn, mà sắc tới cha cử em qua Âu Thị." Uyên Duy nhìn Nam Cung Tử Hàn ý cảm ơn xong lại nhìn chị hai đang ngơ ngác bằng ánh mắt sâu thẳm đang nhìn xung quanh lúc này mới phản ứng lại những gì cậu nói: "Gì...gì chứ? Cha...cha...."
Âu Dương Uyên Duy thở dài: "Chị đi biệt tích một năm, không ai gọi đến cho chị chỉ sợ chỉ không thèm gọi về, nhiều lần mẹ muốn đích thân xách chị quay về, may mà cha can được, cũng may là em đã lấy xong bằng tốt nghiệp.
Nếu không, chị tưởng chị còn bình an ở cái đất London này sao? Cha với em bàn nhau mới quyết định để em đi London phụ chị quản lý Âu Thị, cũng để giám sát chị, vì thế