"1+1=2, 2+2=4, 4+4=8...."
Tiếng trẻ con vang vọng trong một căn phòng, dáng người phụ nữ tay cầm thước kẻ chỉ lên bảng trắng, cô chỉ đến đâu là tiếng trẻ con lại vang lên đến đấy. Tiếng chuông kết thúc giờ học đám trẻ đứng lên đồng thanh: "Chào cô Âu Dương..."
Âu Dương Uyên Ngôn cười mỉm gật đầu dọn dẹp giáo án rồi bước ra ngoài hướng phòng giáo viên đi tới, đến góc làm việc cô ngồi xuống ghế xoay người vài cái thở dài, chiều nay cô còn có tiết lớp 2, lớp 3, còn phải soạn giáo án nữa.
Mấy ngày nay cũng sắp vào kỳ thi giữa kỳ giáo án ôn tập và đề thi phải gấp rút hoàn thành nên thời gian ngủ của cô càng ít lại, nhưng dù sao so sánh với khi còn làm chủ tịch của Âu Thị thì đây vẫn được tính là dễ dàng hơn.
Một vài đồng nghiệp nữ ghé vào góc làm việc của Âu Dương Uyên Ngôn: "Cô Âu Dương, tối nay là sinh nhật cô Trần đấy, cô không đi không được đâu đấy!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng đâu bắt cô Âu Dương đi xem mắt chứ?"
Âu Dương Uyên Ngôn nghe đến đây có chút cười gượng, cô không phải là tự cô lập không đi chơi với đồng nghiệp mới, nhưng là cô bị các đồng nghiệp gài hết lần này đến lần khác khiến cô sinh ra cảm giác bài xích.
Ba tháng trước cô xin việc, đồng nghiệp cũng mời đi chơi, nói rõ hơn thì chính là cô Trần này, nhưng kết quả là khi đến quán ăn chỉ thấy một đồng nghiệp nam tay chân lóng ngóng, cả người căng thẳng đang ngồi đó đợi cô.
Hỏi ra mới biết, nam đồng nghiệp này thần mến mộ cô, nên mới nhờ mọi người hẹn cô. Hẹn thì hẹn nhưng ít ra bọn họ cũng phải hơi qua ý cô thế nào mới đúng chứ không phải là lừa cô đến thế này, cũng may là hai tuần sau anh ta chuyển công tác nếu không cô cũng rất khó xử.
Lại mới cách đây hai tuần trước, một nữ đồng nghiệp rủ cô đi uống nước, kết quả đến quán thì nữ đồng nghiệp kia gọi điện xin lỗi, còn nhờ cô giúp đi xem mắt để hẹn hò với người yêu.
Thế là từ đó tới giờ, cứ hễ họ hẹn nhau đi chơi thì cô luôn tìm một lý do tốt nhất để thoái thác, huống gì tối nay cô cũng không muốn thức quá trễ để làm việc.
Biết cô e ngại chuyện lần trước nên mọi người cũng cảm thấy có chút hối hận, cũng chỉ nói thêm vài câu rồi rời đi, dù sao, cô với cô Trần kia cũng không phải người quen biết quá thân.
Trời đã chuyển màu, mọi người lần lượt tắt máy tính rời đi, nữ đồng nghiệp bên cạnh đẩy ghế tới gần cô: "Cô Âu Dương này, cô không đi thật sao? Dù sao thì cô Trần cũng là đồng nghiệp, với lại chuyện lần trước cũng là bất đắc dĩ... Nghe nói cô ấy cũng sắp nghỉ việc rồi."
"Tôi...." Tay cô nắm chặt vào nhau, cô cũng bất đắc dĩ đây, cô rất bất đắc dĩ có được hay không?
Điện thoại trên bàn rung lên liên hồi, mắt cô có chút chau lại, là một dãy số rất quen. Quét màn hình giọng nói đã lấn át cô trước: "Vị tiểu thư này, chị em trong nhà mà cô cũng không buồn cho tôi số mới của cô, hôm nay tôi mà không gặp được cô thì để "anh em tốt" của tôi đến đón cô nhé?!"
Là người quen!
Âu Dương Uyên Ngôn tắt máy nhún vai chỉ chỉ vào điện thoại cười trừ: "Hôm nay không phải là tôi không muốn đi nhưng mà có người hẹn tôi có công việc rồi, có gì nhờ cô nói lại với mọi người giúp tôi."
Nữ đồng nghiệp có nghe chút thái độ của người bên kia, biết cô nói thật nên nhận lời rồi tắt máy rời khỏi văn phòng, cô còn ngồi soạn giáo án một hồi, đến khi nhìn lại đồng hồ điện thoại đã 6 giờ tối.
Trong phòng không còn một ai, giáo án trên bàn đã xong từ lúc nào, chân cô đẩy nhẹ chiếc ghế đến gần cửa kính, dưới đó có hai chiếc xe, cô chỉ để ý chiếc xe đầu tiên có bóng dáng quyến rũ đang đứng nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, không biết có nhìn thấy cô không mà cứ đứng đó tầm mắt không dời.
Cô lấy trong túi một hộp thuốc rồi châm lên, chỉ hút vài hơi rồi tay đặt lên một tấm khăn giấy còn lại cứ nhìn xuống hai chiếc xe, không biết người ta lại có thể cho hai cái xe to đùng chặn đường thế này đấy.
Thuốc lá đã cháy hết, Âu Dương Uyên Ngôn đứng lên, tắt máy, tay vo khăn giấy lại vất thùng rác, tắt đèn trong văn phòng giáo viên rồi mới rời khỏi.
Điện thoại reo suốt quãng đường cô đi ra ngoài, nhưng cô lại làm ngơ cứ một đường thẳng mà đi xuống lầu ra ngoài trường, bóng người vội vàng lao đến ôm chặt cô, buồn thui thỉu: "Em tìm chị mấy tháng nay rồi, về cũng không nói cho em biết..."
Tay cô ôm người trước mặt thở dài: "Lớn rồi mà cứ như trẻ con thế? Ở Ám Lạc có ai làm khó Tuyết Nhi không?"
Âu Dương Tuyết Nhi lắc đầu ngầy nguậy, tay ôm chặt cô, giọng nói ai oán: "Em tìm chị lâu lắm rồi..."
Tiếng còi xe thứ hai inh ỏi vanh lên, biết mình đang chắn đường, Âu Dương Uyên Ngôn nắm tay Tuyết Nhi lôi lên xe dựa theo trí nhớ đến Ám Lạc: "Sao em biết chị đang ở đây, ba mẹ chị có biết không? Uyên Duy thế nào rồi?"
Âu Dương Tuyết Nhi có chút khó hiểu: "Em cũng không biết, nói chung là không ai biết, tự nhiên em có thông tin của chị. Mà anh Uyên Duy cũng thuận lợi nhận chức ở Âu Thị lắm, thủ đoạn của anh ấy chỉ có hơn chứ không kém chị đâu."
Nghe tình hình em trai, ba mẹ đều ổn Âu Dương Uyên Ngôn thả lỏng nhưng vấn đề là ở chỗ vì sao Tuyết Nhi lại biết thông tin của cô để đến tìm cô? Tay Uyên Ngôn siết chặt vô lăng, tự nhiên cô lại thấy xương sống lạnh lên, cảm giác này rất tệ!
Đến Ám Lạc Tuyết Nhi và cô đến quầy bartender uống rượu. Chuyện của cô gần như không ai biết, có khi họ vẫn nghĩ rằng cô và Nam Cung Tử Hàn vẫn còn là vợ chồng.
Âu Dương Tuyết Nhi có nghe chị họ Uyên Vũ kể lại nên mới biết cũng không dám hỏi cô nhiều.
Chỉ biết nhìn Âu Dương Uyên Ngôn uống từ lý này đến ly khác nhưng ánh cô vẫn rất tỉnh táo. Âu Dương Uyên Ngôn nghiêng người nhìn Âu Dương Tuyết Nhi cười: "Sao? Chẳng phải muốn tìm chị sao? Sao lại không nói gì thế?"
Âu Dương Tuyết Nhi dẩu môi: "Chị về mà chẳng liên lạc với em, em muốn xin địa chỉ của chị cho hai bác. Hai bác không liên lạc được với chị nên lo lắng lắm."
Lắc ly rượu trong tay, mày đẹp khẽ chau, dứt khoát một hơi uống hết: "Không được! Không được cho ba mẹ chị biết, tạm thời chị muốn sống cuộc sống của bản thân. Biết tình cảnh của chị lại chẳng ép chị đi xem mắt mỗi ngày hay sao?"
Âu Dương Tuyết Nhi bật cười khanh khách chăm chú uống ly nước ép trái cây: "Ồ... Ai đám bắt cựu chủ tịch của Âu Thị làm gì chứ, còn không sợ chủ tịch tiền nhiệm ép chết sao?"
"Mấy năm nay chị không xem báo kinh tế, Uyên Duy thích nghi tốt chứ?"
Tay cầm ly nước của Âu Dương Tuyết Nhi khựng lại, vẻ mặt có chút hoảng sợ, ánh mắt đăm chiêu kể lại: "Anh ấy thay đổi ghê gớm lắm, từ khi Hoắc Lam bị Tôn Thiên Diệu đoạt đi với cả chị mất tích mà anh ấy bất lực. Giờ em nhìn anh ấy mà sợ lắm, kiểu ánh mắt cười cười mà làm người ta rét run."
"Chị quản lý tập đoàn theo hướng tích cực đến đâu đến tay anh ấy trở nên lãnh khốc, tuyệt tình đến đấy. Thậm chí em còn nghe ba mẹ kể, có một vị cổ đông có số cổ phần 10% muốn bán cho Tôn thị thế là bị anh ấy thiết kế cho gặp tai nạn."
"Rồi không biết làm thế nào mà 10% đó giờ đã chuyển nhượng dưới tên anh ấy rồi. Cho nên cổ phần của anh ấy là cao nhất 35% hơn chị tới 7%, nên giờ anh ấy không chỉ nắm được chức vụ đâu, đến thực quyền cũng rơi vào tay anh ấy rồi."
Nghe kể mà mắt Âu Dương Uyên Ngôn trợn to, trước giờ cô luôn nghĩ em trai cô là người hiền lành, lương thiện đến một con kiến cũng không dám đạp vậy mà nghe kể lại...
Cứ như là