Tiếng hét của đàn ông vang lên, hai người vệ sĩ áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện mạnh tay bẻ ngoặt tay của Lâm Tuỳ Nhiên khiến mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt của hai vệ sĩ rất biết nắm bắt tình hình mà nhìn chằm chằm khoá chặt vào Lâm Tuỳ Nhiên không dám dời mắt đi lung tung.
Người đàn ông hơi thở gấp gáp kịch liệt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ ở trên giường sắc mặt lạnh đi, tiến đến cởϊ áσ măng tô to lớn bao bọc cơ thể nhỏ bé của Âu Dương Uyên Ngôn bế cô ra khỏi phòng, thanh âm ẩn chứa tức giận trầm thấp: "Đánh hắn! Không được để hắn chết! Ta muốn biết người phía sau!"
Tay anh cầm chiếc máy ảnh tắt đi rút thẻ nhớ ném lên giường, gằn từng chữ: "Quay lại toàn bộ!"
Lâm Tuỳ Nhiên đau đớn không phát ra được tiếng nào, không ngờ đến chuyện mình tính toán kỹ như vậy mà Nam Cung Tử Hàn lại có thể phá ngang.
Chẳng phải Âu Dương Uyên Ngôn đã không còn quan hệ với Nam Cung Tử Hàn rồi sao? Anh ta còn nghe nói Nam Cung Tử Hàn đang ở thành phố Bạch Sa làm thế nào lại đến đây được?
Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ được ôm trong vòng tay rắn chắn, mùi hương đàn ông quen thuộc quyện vào hơi thở, tay cô nắm cà vạt của anh, dựa người anh cọ xát. Đầu dụi lên ngực anh, hai mắt nhắm lại thanh âm nhỏ khàn khàn nũng nịu đến đáng thương: " Hàn Tử... cứu em..."
Đáy mắt anh tối lại bước chân nhanh chính đã đến căn phòng ở cạnh cô, trợ lý đã mở sẵn cửa cúi đầu sau đó đi vào nhà cô. Nam Cung Tử Hàn mang cô tiến vào phòng rồi vào phòng ngủ đặt cô lên giường nhưng cô không rời người anh tay chân như xúc tua bám dính lấy người Nam Cung Tử Hàn, bác sĩ nữ có mặt từ lúc nào tiến lại gần bắt mạch cho cô cũng chỉ có thể nói cô bị bỏ thuốc.
Trợ lý rất nhanh đã trở lại đưa cho nữ bác sĩ một vỉ thuốc mà anh ta vừa lấy được trên người Lâm Tuỳ Nhiên. Bác sĩ bẻ vỉ thuốc nếm thử phân tích, càng nói mặt càng tái xanh.
"Chủ tịch! Thuốc này là thuốc chợ đen đã bị cấm bán cách đây ba năm rồi còn có lệnh hủy bỏ, thuốc này rất độc làm thần trí người ta không tỉnh táo kíƈɦ ɖụƈ rất mạnh, uống một viên vào là xác định xong đời, nhưng vỉ thuốc mới tinh này trống ba chỗ..."
Nghe đến đây tay Nam Cung Tử Hàn đã siết chặt thành quyền, mặt âm u như tu la đến từ địa ngục nhìn cô bám sát người mình, bàn tay nhỏ bé không an phận như đêm đó giật tung khuy áo của anh luồn tay vào vuốt ve cơ ngực săn chắc.
Bàn tay to lớn dùng lực ngăn bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, mặc cô làm loạn bình tĩnh phân phối: "Chuẩn bị thật nhiều đá đổ vào bồn, hợp đồng sáng mai kiểm tra kỹ tiến hành, lấy danh nghĩa của phu nhân dời cuộc họp hội đồng khẩn vào ngày kia đi, còn lại cút!"
Bác sĩ lo lắng nghiêm trọng nhìn tình trạng của Âu Dương Uyên Ngôn, từng chữ từng câu cẩn thận nói ra: "Chủ tịch! Thuốc này là anh không được nương tay với phu nhân, nếu anh làm nhẹ dược tính càng kéo dài khiến phu nhân càng khó chịu, cũng khiến chủ tịch dễ mất sức. Chủ tịch chỉ cần làm đến khi người phu nhân bớt nóng lại, ngày mai tôi sẽ thử trung hoà phần thuốc còn lại trong người phu nhân."
Trợ lý Hà hiệu suất cao đã nhanh chóng đổ đầy đá cục vào bồn tắm nghe xong lời dặn dò của nữ bác sĩ tai cũng đỏ ửng lên rủa thuốc biếи ŧɦái rồi cũng bác sĩ rời khỏi.
Ấn đường Nam Cung Tử Hàn nhíu chặt, chuyên chú nhìn Âu Dương Uyên Ngôn lẩm bẩm Hàn Tử, rốt cuộc "Hàn Tử" là ai? Là người cô gặp trong ba tháng? Là người cô thích sao?
Nghĩ đến đây trong tim đã có cảm giác đổ vỡ, nếu sáng mai thấy anh là người bên cạnh liệu cô oán hận gϊếŧ chết anh hay không? Cô thà lên giường cùng người lạ cũng không muốn cùng anh có quan hệ, cô nói không muốn gặp lại anh.
Lúc đó giữa bọn họ là quan hệ cô bỏ tiền, anh chỉ "trộm long tráo phụng" mà thôi nên căn bản anh đối với cô lén lút không hối hận, vì đó là quyết định của cô cho nên cô vẫn có thể ôm hiểu lầm đó mà vui vẻ sống. Sự việc hôm nay đã đánh động đến cô cho dù có rời đi trước cũng không thể, nếu để cô hiểu lầm cô đã bị hại thì còn tệ hơn!
Đang ở Bạch Sa anh nhận được tin nhắn tuyệt vọng đó liên biết được chắc chắn cô đang cảm thấy không có mấy phần hy vọng thoát được nên cô chỉ muốn anh "niệm tình vợ chồng" thay cô tận lực bảo vệ người thân vì lúc đó chắc chắn cô nghĩ có khả năng cô sẽ không thể sống sót qua đêm nay.
Nhưng nếu ngày mai phát hiện bản thân bị bỏ thuốc còn qua đêm với anh, với cá tính của cô thì đó chính là sống không bằng chết!
Môi cô hôn lên yết hầu của người đàn ông liếm nhẹ rồi vụng về hôn lên môi anh mút lưỡi anh dây dưa. Nam Cung Tử Hàn luyến tiếc nhắm mắt cùng Âu Dương Uyên Ngôn hôn môi cùng chiếc lưỡi nhỏ đinh hương dây dưa càng hôn càng kịch liệt không biết từ lúc nào đã áp cô dưới thân.
Nam Cung Tử Hàn rũ mắt một tay to lớn cố định hai cổ tay nhỏ của cô lên đỉnh đầu, dịu dàng, hối tiếc, đau lòng tựa chóp mũi vào chóp mũi cô, trán tựa trán sau đó thở dài bất lực nhưng lại âm thầm quyết định, thanh âm mũi nóng bỏng mê hoặc như dụ dỗ một đứa trẻ nhưng mãi mới nói ra được: "Ngôn Ngôn, nói cho anh biết Hàn Tử là ai? Là người em thích đúng không? Hắn ở đâu? Anh mang hắn đến làm giải dược cho em!"
Đây là người con gái anh để tâm, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô đến giờ phút này anh vẫn như cũ vì cô, tim đau đớn, nhắm mắt mang người đàn ông khác lên giường cô. Chấp nhận buông tay giao người con gái mình yêu cho người đàn ông khác vì muốn sáng mai cô tỉnh lại sẽ không đau đớn, dằn vặt.
Âu Dương Uyên Ngôn uốn éo người dưới thân anh, lúc này đã không phân biệt được trời trăng mây nước gì nữa. Cô cảm nhận được hơi lạnh từ người đàn ông quen thuộc nhưng vì sao anh không có hành động tiếp theo?
Thanh âm cô nũng nịu, không hiểu trong đôi mắt giăng sương kia đang nghĩ gì mà lúc sau cô oà khóc nức nở: "Hàn Tử... Chỉ muốn Hàn Tử... Em yêu Hàn Tử... Nhưng anh ấy không cần em nữa rồi... Ba tháng trước anh ấy ly hôn em rồi... Hàn Tử... Hàn Tử...."
Nghe đến đây Nam Cung Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô, tay thoáng chốc đã nới lỏng hai tay cô thoát được vòng qua cổ anh kéo người anh xuống tiếp tục vụng về hôn bạc môi của người đàn ông.
Anh bất động chỉ sợ đây là giác mơ của anh, chỉ sợ anh đang say ở một quán bar nào đó mà người kia không phải cô. Âu Dương Uyên Ngôn bất mãn anh không nghênh hợp liền cắn khoé môi anh mùi máu tràn ra lúc này lý trí mới trở về.
Hàn Tử là gọi anh! Cô nói cô yêu anh! Ly hôn ba tháng trước chỉ có anh!
Sự kinh ngạc thay bằng vui mừng điên cuồng, anh dừng sức khống chế bàn tay đang sờ loạn của cô lên mặt mình, tỉ tê: "Ngôn Ngôn, là anh, em nhận ra anh không?"
Đáy mắt mơ hồ nhưng vì lực đạo của anh quá mạnh cô bị chế trụ gắt gao dưới thân nhìn anh gật rồi lắc, tay niết gương mặt anh thanh âm có chút khó tin huyền ảo, lại uất ức trực khóc: "Ảo giác này thật quá, nhưng đúng là nét mặt của Hàn Tử... Nhưng lúc nãy em nhìn người xấu thành Hàn Tử, em ảo giác. Hàn Tử... là Hàn Tử sao?"
Nam Cung Tử Hàn ánh mắt thâm thuý đen như mực ẩn chứa hình bóng của cô, trịnh trọng nghiêm túc khẳng định: "Đúng, là anh!"
Âu Dương Uyên Ngôn lắc đầu không tin, lại ôn hoà như nước nhìn anh, ánh mắt không dời khỏi hầu kết lên xuống quyến rũ của người đàn ông, chau mày khẽ hỏi: "Hàn Tử biết nấu ăn, anh biết không?"
Ánh mắt người đàn ông ôn nhu tình ý triền miên không trả lời trực tiếp áp đôi môi hồng nhuận hôn xuống tay kéo áo măng tô đang che trên người cô xuống vuốt ve từng đừng cong mềm mại của người phụ nữ.
Từng nơi anh lướt qua đều để lại một đốm lửa lớn làm thần trí Âu Dương Uyên Ngôn không biết đã bay đi hướng nào chỉ biết khàn giọng rêи ɾỉ.
Tay anh kéo hết các vật cản trên người cô xuống, cũng nhanh chóng cởi đồ, biết nơi đó của cô đã chuẩn bị trước Nam Cung Tử Hàn cố định chân cô chuẩn xác tiến vào. Đã có thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh căn bản không cần làm bước dạo đầu lại sợ cô dục hỏa khó nhịn liền nhanh chóng lấp đầy cô.
Âu Dương Uyên Ngôn như con thuyền nhỏ chao đảo giữa giông tố du͙ƈ vọиɠ, tay bám chặt vào bỏ vào cứng rắn của người đàn ông mặc cho anh điên cuồng luật động. Cơ thể anh lạnh quá, vừa lúc người có bóng quá liền muốn ôm anh cùng anh dây dưa như vậy mãi mãi.
"A... Ân... Hàn Tử... Ưʍ... Hàn Tử... Nhanh...."
Nam Cung Tử Hàn mày kiếm nhíu chặt thở dốc nhìn cô lúc này đã chìm trong du͙ƈ vọиɠ không khỏi đau lòng tuy nhiên động tác ra vào điên cuồng va chạm, mạnh bạo thô lỗ xỏ xuyên người phụ nữ dưới thân.
Đau đớn đến khó chịu kèm theo kɦoáı ƈảʍ đánh ập khiến Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ cảm nhận hồn với xác như tách đôi, chân ngọc vẫn gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, khoá hông anh căn cản không muốn anh rời đi.
Tên chết tiệt kia, một viên thuốc đã đủ chết vì sau lại cho cô uống những ba viên thuốc cấm đó? Nếu anh đến muộn thì sau? Chẳng phải Lâm Tuỳ Nhiên tính gϊếŧ chết cô trên giường, chết nhục nhã như vậy? Nếu còn sống thì không phải bị làm đến hỏng, căn bản va chạm mạnh như thế chắc chắn