Mí mắt nặng nề mở ra, trước mặt là một căn phòng lạ khiến Âu Dương Uyên Ngôn hoảng sợ cử động nhưng cả người đau nhức rã rời như có mười chiếc xe tăng hạng nặng chạy qua người, cổ tay trái bất ngờ bị giữ chặt.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc sơ mi trắng nhăn nheo đang gục mặt lên cánh tay chợp mắt, nhìn sườn mặt người đàn ông khoé mắt cô đã ướt đẫm, tay phải run run chạm vào mái tóc của anh, sợi tóc mềm mại lướt qua từng ngón tay rồi dời xuống khuôn mặt của Nam Cung Tử Hàn.
Ánh mắt mềm mại, trái tim dịu dàng gọi khẽ tên anh như lấp đi từng khoảng trống trong tim: "Hàn Tử, Hàn Tử, Hàn Tử,..."
Nam Cung Tử Hàn nghe thấy động tĩnh rất nhanh đã mở mắt nhìn thấy Âu Dương Uyên Ngôn đang rơi nước mắt, nhất thời anh không biết phải nói gì, hai đôi mắt chỉ như thế đối nhau.
Tay anh siết lại, anh thừa nhận trước người phụ nữ này anh vĩnh viễn là bại tướng dưới tay cô. Anh không thể chịu nổi những giọt nước mắt nóng hổi đó, nó như dao găm găm thẳng vào tim anh. Lời giải thích đã sớm chuẩn bị cũng không thể nói đến khi nói ra lại hóa thành hai chữ trịnh trọng: "Xin lỗi."
Âu Dương Uyên Ngôn muốn nói nhưng cổ họng đau rát khiến cô khó khăn lắm mới nói được: "Tay đau."
Đây đúng là ông nói gà bà nói vịt mà....
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô dời tầm mắt, Nam Cung Tử Hàn cúi người nhớ lại lời bác sĩ thao tác rút kim rất nhanh, sau lấy băng keo dán lên cho cô, làm xong ngồi xuống cạnh cô nhưng Âu Dương Uyên Ngôn một câu cũng không chất vấn anh dù bọn họ có quá nhiều hiểu lầm đan xen.
Tiếng điện thoại của Nam Cung Tử Hàn vang lên phá tan không khí kì dị, anh đi ra ban công nghe điện thoại, Âu Dương Uyên Ngôn không biết hai bên nói gì mà sắc mặt anh lạnh dần đi đến khi tắt điện thoại cô thấy anh sải bước đến cạnh cô phủ áo khoác rộng lớn sau vòng tay qua người cô bế cô lên.
Theo phản xạ tay cô siết chặt cổ người đàn ông, bên ngoài trợ lý Hà cúi đầu theo Nam Cung Tử Hàn đến bên thang máy khởi động đến lẩu G, Âu Dương Uyên Ngôn nghĩ nghi nhìn khuôn mặt thâm trầm của anh liều lĩnh kéo nhẹ cổ áo anh, bước chân người đàn ông sững lại ánh mắt đen tuyền nhìn cô, vì cổ họng đau buốt nên cô nói thẳng vào vấn đề chính.
"Cuộc họp hội đồng khẩn."
"Ngày mai."
Lúc này anh tiếp tục đi, tầm mắt Âu Dương Uyên Ngôn chằm chằm vào khuy áo sơ mi, thanh âm khàn khàn khe khẽ như gãi ngứa vào tim Nam Cung Tử Hàn: "Cảm ơn..."
Sau khi rời khỏi căn hộ cao cấp chiếc Rolls-Royce đen đã dừng trước mặt, trợ lý Hà nhanh tay mở cửa, anh đỡ cô vào xe xong bàn giao một số chuyện cho trợ lý Hà rồi mới lên xe.
Không khí trong xe yên tĩnh đến mức Âu Dương Uyên Ngôn cảm thấy khó chịu, rõ ràng có rất nhiều thứ muốn nói nhưng lại không thể nói. Từ lúc Nam Cung Tử Hàn nói xin lỗi cô càng cảm thấy ngượng ngùng, nhìn anh đang nhắm mắt an tĩnh thở đều không biết là ngủ hay dưỡng thần nên cô không dám nói gì.
Gương mặt anh tiều tụy trắng nhợt, bạc môi không chút huyết sắc, chuyện ngày hôm qua như thước phim cuốn chậm qua đầu Âu Dương Uyên Ngôn nỗi đau cơ thể cô vẫn còn cảm nhận được thậm chí thuốc kíƈɦ ɖụƈ tan chưa hết khiến hạ vừa rát vừa ngứa.
Chắc chắn đêm qua vì cô cũng tổn thương ít nhiều đến anh rồi, rất ít khi cô thấy anh lại xuống sức, mệt mỏi đến vậy. Tay phải cô nhẹ nhàng lén lút cầm một tay anh đặt trên đầu gối kéo khẽ lên ghế da sau đó mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, lúc này mới vui vẻ nhìn qua cửa xe cười mỉm.
Người đàn ông đang nhắm mắt tỉnh táo mở mắt không giống mới ngủ tỉnh lại, tầm mắt nhìn xuống bàn tay mềm mại nhỏ bé đang nắm chặt tay anh, gò má cô bóng nõn, khoé môi đỏ hồng lấp loé cong lên.
Cảm nhận sự mát lạnh, mềm mại trong lòng bàn tay, nhìn thấy một màn tuyệt đẹp đáy mắt anh ôn nhu thâm tình khẽ nhắm lại, bàn tay to lớn ấm áp siết chặt bàn tay nhỏ bé.
Tài xế lái xe đến cổng lớn của khu nhà Nhất Phẩm Quan Lam, sau khi quẹt thẻ cổng sắt chậm rãi mở ra xe đi qua đã nhanh chóng đóng lại, đến nhà số chín chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa nhà nhanh chóng mở ra là bà quản gia đã sớm đến tiếp đón cũng kính cúi chào.
Nam Cung Tử Hàn buông tay mở cửa xuống xe, nhìn lòng bàn tay trống trải trong lòng Âu Dương Uyên Ngôn có chút mất mát, chưa kịp cảm thụ cảm giác mất mát cô đã bị dọa giật mình một trận.
Nam Cung Tử Hàn xuống xe không phải đi vào nhà trước cô mà lại muốn bế cô tiếp. Thật ngại quá, cô cứ cảm giác mình là búp bê sứ đặt đâu hỏng đấy, để nhiều người thấy cô rất ngại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên.
Anh cười bất đắc dĩ thở dài nhàn nhạt: "Giờ em không đi được đâu, sẽ ngã."
Âu Dương Uyên Ngôn chớp chớp đôi mắt to tròn trong đầu thật nhiều thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều chỉ gật đầu nghe theo anh an bài.
Bà quản gia thấy một màn trai tài gái sắc ôm ấp vui mừng ra mặt: "Thiếu gia, thiếu phu nhân."
Nam Cung Tử Hàn gật đầu nhìn đồng hồ, tính toán một chút: "Phu nhân bị bệnh, bà làm cháo trắng mật ong cho phu nhân, khi nào bấm nút hẳn vào."
Bà quản gia vui vẻ gật đầu đi nhanh vào bếp. Nam Cung Tử Hàn bế cô lên lầu, vòng tay anh vững chắc, an toàn khiến cô không muốn rời anh nữa.
Nghĩ đến nếu đêm qua không phải là anh thì cô nhất định sẽ gϊếŧ chết Lâm Tuỳ Nhiên sau đó tự sát. Nhưng nếu như là Nam Cung Tử Hàn cô càng khẩn trương hơn, từ lúc kết hôn đến lúc ly hôn cả hai vẫn chưa quan hệ vậy mà bây giờ... Liệu anh có nghĩ cô hư hỏng, tuỳ tiện hay không? Chỉ tại cái đêm chết tiệt thiếu suy nghĩ đó, đúng là cô không thích hợp uống rượu ở nơi đông người.
Thân thể được Nam Cung Tử Hàn dịu dàng đặt xuống giường anh ngồi bên cạnh tay lấy trong túi lời thuốc mỡ, mặt không đổi sắc: "Bác sĩ bảo em bị thương, phải bôi thuốc mỡ ở chỗ đó mới mau lành."
Âu Dương Uyên Ngôn cảm giác nguy hiểm, toàn thân bật chế độ cảnh giác một trăm phần trăm: "Chỗ đó? Là chỗ đó sao?"
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô anh vờ như không thấy thong dong gật đầu, lúc này mặt Âu Dương Uyên Ngôn nóng bừng lên nhỏ giọng: "Anh đưa thuốc em tự bôi..."
Nam Cung Tử Hàn ra vẻ đăm chiêu sau lắc đầu từ chối, nhẫn nại tử tế khuyên bảo: "Bác sĩ nói phải bôi vào bên trong, em không thấy gì bôi loạn vừa tốn thuốc vừa lâu lành. Vẫn nên để anh đi."
Cô trợn mắt, hai tai đỏ ửng đuối lý nhưng lại hy vọng anh nhìn ra cô đang ngại mà cho cô tự bôi thuốc: "Em... em... em..."
Nam Cung