Chiếc xe lăn bánh đến một khu biệt thự cao cấp, bảo vệ nhìn thấy Âu Dương Uyên Ngôn sau đó gọi điện thoại một lúc sau mới ấn nút mở cổng dãy biệt thự. Cô tiếp tục lái xe thêm một đoạn, Nam Cung Tử Hàn ngồi bán cạnh khẽ chậc lưỡi.
"Em đúng là đi có việc thật!" Nam Cung Tử Hàn nhìn sang người đang tập trung lái xe ẩn ý nhấn mạnh hai chữ có việc.
Âu Dương Uyên Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều vẫn chăm chú lái xe chỉ "Ừ" sau đó tiếp lời anh: "Thế nên mới bảo anh ở nhà, xong việc sẽ về chở anh đi hóng gió, mà anh lại không chịu."
Khoé môi Nam Cung Tử Hàn lạnh nhạt công lên "Ồ" một tiếng cũng chẳng nói nữa. Chiếc xe dừng cuối dãy biệt thự, biệt thự số 9 đối diện là cả một dòng sông xanh ngát mát mẻ.
Cô dừng xe nhìn sang bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở lời nói lúc sáng: "Anh ngồi yên ở đây, đừng có đi lung tung. Chân anh chưa khỏe lỡ xảy chuyện gì em không xoay sở được đâu!"
Nam Cung Tử Hàn nhìn cô nhún vai sau đó nhàn nhạt thông đồng trả lời cô: "Nếu không tin tưởng thì em cứ khoá cửa lại, việc gì mà phải căn dặn liên tục như vậy, tôi cũng đâu có bắt gian em!"
"Anh nói lung tung gì đấy?" Âu Dương Uyên Ngôn khó hiểu nhìn anh, người này lại sao đây? Nếu là bình thường anh tuyệt đối không như thế này, Nam Cung Tử Hàn là một người lý trí hơn cô và luôn tin tưởng cô vì thế không bao giờ anh nói mấy lời như vậy.
Nghe cứ như đang ghen tuông ấy, trong lòng Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ nhõm như trút đi được một tảng đá nặng, vui như mùa xuân đến. Cô bất đắc dĩ ánh mắt nhìn Nam Cung Tử Hàn dịu dàng cười khẽ đáp: "Em chỉ lo cho anh thôi mà."
Nói xong Âu Dương Uyên Dương đưa chìa khoá xe cho anh: "Nếu có chuyện gì anh có thể đi khoá cửa xe phòng vệ, còn nếu chờ em quá lâu thì có thể đi hóng gió giải sầu. Mà xong việc em ra ngựa không để anh chờ lâu đâu."
Nam Cung Tử Hàn chỉ duy trì an tĩnh nghe Âu Dương Uyên Ngôn nói cũng không có đáp lại gì, tuy nhiên ánh mắt lạnh như băng đã bình thản trở lại. Anh cầm chìa khoá cô đưa cho chỉ khẽ gật đầu như ý nói đã biết.
Thấy chính tay Nam Cung Tử Hàn cầm chìa khoá xe, Âu Dương Uyên Ngôn mới an tâm xuống xe đóng cửa xe. Cô đi đến cổng lớn của căn biệt thự nhấn chuông chưa đầy một phút cửa biệt thự mở ra, một cô gái mặc áo ngủ hình con chó chạy ra mở cổng lớn còn vui vẻ chào hỏi nói vài câu với Âu Dương Uyên Ngôn, cô theo lẽ xã giao cũng đáp lại vài câu.
"Là Âu Dương tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?"
Âu Dương Uyên Ngôn cười mỉm nhìn cô gái đáp: "Cảm ơn, tôi vẫn khỏe, còn bác sĩ Lyren thì sao? Cô vẫn khỏe chứ?
Cô bé mặc đồ ngủ hình con chó cũng chính là người mà Âu Dương Uyên Ngôn đến gặp hôm nay. Cô ấy là bác sĩ điều trị tâm lý của cô, đây là người mà cô có thể tin tưởng vì bác sĩ Lyren chính là Hàn học tỷ đã giới thiệu cho cô. Mà chính cô cũng đã tìm hiểu về bác sĩ Luren này, đây là một bác sĩ rất giỏi có bằng tiến sĩ về chuyên ngành tâm lý học và tâm lý tội phạm, thậm chí còn được cảnh sát nhờ điều trị tâm lý cho những người trong ngành và đặc biệt cô ấy có khả năng nói chuyện với tội phạm đa nhân cách.
Bác sĩ Lyren còn được mời đi thuyết giảng kẻ các trường đại học có tiếng như Harvard, Ofoxd hay Cambridge chính vì vậy mà gần nhuệ bác sĩ Lyren không nhận bệnh nhân từ bên ngoài nhưng vì Âu Dương Uyên Ngôn là người quen của Hàn Tuyết Cơ nên cô ấy mới nể mặt người quen mà chữa bệnh cho cô. Nói chung đây là một người mà Âu Dương Uyên Ngôn có thể tin tưởng.
Đối phương nghe Âu Dương Uyên Ngôn hỏi tủi thân bĩu môi đứng dựa cửa ánh mắt ai oán nhìn cô trách móc: "Tôi còn có thể khỏe sao còn hai chuyến thuyết giảng bên Úc và Mỹ thế nhưng vì chuyện của cô mà phải về gấp đây!"
Nghe bác sĩ Lyren kể khổ, Âu Dương Uyên Ngôn có chút buồn cười. Rõ ràng là cô ấy trốn về còn ứng dụng ngủ thẳng cẳng đến tận bây giờ , lại nói người như Lyren thì ai dám bắt ép cô ấy chứ. Chỉ là hai buổi thuyết giảng cô ấy muốn từ chối là từ chối thôi lại nói có người báo tin cho cô là Lyren đã về nước được bốn ngày rồi.
Dù biết tất cả nội chuyện những Âu Dương Uyên Ngôn cũng không vạch trần bác sĩ Lyren chỉ mỉm cười nhu hoà: "Lần này là lỗi của tôi khiến cô lỡ việc lớn, hay là thế này đi lần sau đến tôi tặng cô hộp Chocolate của Dream nhé?"
"Thật sao?! Cô không được gạt tôi đấy nhé!" Mắt bác sĩ Lyren long lanh nhìn chằm chằm Âu Dương Uyên Ngôn, thấy Âu Dương Uyên Ngôn khẽ gật đầu cô ấy nhảy cẫng lên ôm Âu Dương Uyên Ngôn thắm thiết, tâm trạng cực kỳ tốt, vui vẻ hát thầm một bài hát nào đó sau đó kéo tay cô vào biệt thự.
Đúng lúc đó cánh cổng lớn của biệt thự tự động đóng sầm lại. Đáy mắt Nam Cung Tử Hàn lạnh như băng hà ở Nam Cực, mày kiếm chau chặt lại, mím môi tiêu hoá hết một màn vừa rồi.
Người con gái mặc đồ ngủ lố lăng kia hình như vua nắm tay, ôm người của anh thì phải? Dám động tay động chân trước mặt anh, coi anh đã chết rồi à? Mà người phụ nữ kia rõ ràng biết bản thân đã có gia đình vậy mà dám cùng cô gái trẻ đẹp như vậy ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt, thật không coi anh ra gì!
Chết tiệt! Âu Dương Uyên Ngôn cứ như thỏi nam châm vô cực vậy, trai gái gì cũng đều hút hết, anh chỉ lại một thân một mình sao có thể phòng thủ hết chứ? Anh phải nghĩ biện pháp! Anh gật gù rồi lại đăm chiêu suy nghĩ, như nhất định muốn nghĩ cách giải quyết triệt để vấn đề này!
Bên trong căn biệt thự rộng lớn, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi ở bàn dành cho khách đối diện là tách trà hoa đậu biếc mới ấm nóng, khói trắng bốc nghi ngút, màu xanh tím đẹp mắt của trà khiến cô không nỡ uống.
Tiếng tách đặt xuống bàn, Lyren ngồi xuống đối diện cô khác với vẻ nghịch ngợm lúc này, đôi mắt trong suốt như thủy tinh nhìn tách trà trong tay, thanh nhã mỉm cười âm thanh dịu dàng: "Trà hoa đậu biếc nếu uống với chanh thì có thể hoá thành màu đỏ đấy. Cũng giống nhân cách con người vậy chỉ cần có yếu tố tác động là chúng ta sẽ thay đổi. Giống như tôi vậy chỉ cần giữ tâm trí kiện định thì sẽ giống trà hoa đậu biếc này sẽ không đổi màu, nhưng đại đa số những người khác thì không như vậy.
Họ thậm chí dễ thấy đổi thành màu đỏ vô thức còn khiến bản thân thay đổi cả mùi vị, khi trà thấy đổi mùi vị thì cô cần phải đơn thêm trà mới để hoà tan đó là lý đi bác sĩ tâm lý chúng tôi ra đời. Chính là để cân bằng lại những người như Âu Dương tiểu thư, giờ thì nói cho tôi biết cô cảm thấy bản thân đã đổi màu đến mức độ nào rồi?"
Đôi mắt trong như thuỷ tinh của Lyren nhìn vào đôi mắt đang hoảng loạn của Âu Dương Uyên Ngôn vẫn mỉm cười vui vẻ chờ cô trả lời. Nhìn Lyren, Âu Dương Uyên Ngôn tự nhìn xuống tách trà hoa đậu biếc xanh tím thổi nhẹ uống một ngụm sau đó bình tĩnh nhìn bác sĩ Lyren trước mặt.
"Tôi cảm thấy bản thân mình đang chuyển đôi sang màu đỏ tuy nhiên vị ngọt của trà thì vẫn giữ được."
Bác sĩ nhìn Âu Dương Uyên Ngôn cười híp mắt giọng nói như chuông gió êm tai cực dễ nghe như lời tán thưởng cô: "Chúc mừng Âu Dương tiểu thư đã có thể giữ lại vị, tôi cảm địa cô sẽ không thích vị chua loét của chanh khi phối với trà hoa đậu biếc đâu.
Tôi sẽ tiến thành thôi miên cho cô, cô nhất định phải uống thuốc đầu đủ là được."
Nói xong Lyren đứng lên đi, Âu Dương Uyên Ngôn đi theo Lyren vào một căn phòng, trong căn phòng mang hai gam màu đen đó tối om, tấm màn dày đặc che khuất không để ánh sáng chiếu vào, trong căn phòng chỉ có một chiếc ghế nằm.
Vừa vào căn phòng bác sức Lyren đã với tay lấy đồng hồ quả lắc được treo trên tưởng sau đó đóng cửa, chủ vào ghế dài: "Cô ra đó nằm đi."
Âu Dương Uyên Ngôn vừa nằm xuống bác sĩ Lyren đã ở cạnh cô căn dặn hướng dẫn kỹ càng: "Chút nữa tôi sẽ thôi miên cô, trong lúc đó cô phải cố gắng làm theo lời tôi nói. Nên nhớ đây chủ là thôi miên cô đừng sợ cứ cố gắng hết sức là được nhưng nếu không thể thì phải ngay lập tức thoát ra ngay, cô hiểu rồi chứ?"
Nằm trên ghế đua nhìn lên trần nhà, Âu Dương Uyên Ngôn bình tĩnh gật đầu. Bác sĩ Lyren đặt ghế phái trước ghế bàng thả đồng hồ con lắc, chiếc đồng hồ nhẹ nhàng theo quy luật lắc qua lắc lại, con ngươi đen láy của Âu Dương Uyên Ngôn cũng nhìn theo hướng của con lắc thoáng chốc cô đã nhắm mắt.
Cháu này liễu Âu Dương Uyên Ngôn mở to mắt, trước mắt cô là một khoảng trống đen kịt khiến cô có chút hoảng sợ, nhưng kỳ lạ là khi nhìn xuống cô vẫn thấy đôi bàn tay của cô, chỉ là xung quanh như có một tấm màn đem che lại tất cả.
"Âu Dương tiểu thư, bây giờ cô đang ở tiếng một căn chiếc hộp, hãy đi về phái trước mười bước sau đó dừng lại. Trước mặt cô là một cánh cửa, hãy mở nó ra sau đó nói cho tôi biết cô thấy gì."
Âm thanh nữ dịu dàng vang lên khiến tâm trạng sợ sệt của Âu Dương Uyên Ngôn như được xoa dịu. Theo lờ chỉ dẫn của âm thanh đó, cô bước đi vừa đi vừa đến đúng mười bước sau đó nhìn lên, đúng thật trước mặt cô là một cánh cửa gỗ, tay coi đặt lên tay nắm cửa thở một hơi sau đó gạt xuống đẩy cửa ra.
Đối lập với căn phòng tối om không chút ánh sáng trước mặt Âu Dương Uyên Ngôn là một khu vườn tràn đầy hoa cỏ không khí trong xanh mát lành, cô bước ra đi đến đâu thì lầm bầm nói đến đó miêu tả