Lên xe Âu Dương Uyên Ngôn điều chỉnh tâm trạng lo lắng, có thể làm Lyren lộ ra vẻ mặt đó chứng tỏ bệnh của cô đã nặng thêm rồi tuy nhiên cô lại không muốn để cho Nam Cũng Tử Hàn biết dược điều gì chỉ giả vờ than thở ý như giải thích rõ để anh không hiểu lầm, vì dù sao cô cũng bắt anh đợi khá lâu rồi. Không giải thích sẽ khiến Nam Cung Tử Hàn đa nghi này nghi hoặc đủ thứ hiểu lầm cô, trước khi có khúc mắc gì cô sẽ trực tiếp giải quyết tránh dồn nén nặng nề về sau.
"Đó là bác sĩ của em, tại em hay đau đầu nên cần có bác sĩ, chán thật, lại là đau đầu không có nguyên nhân."
Biết cô nói dối Nam Cung Tử Hàn ý nhị liếc cô cũng không vạch trần, bình thản buông lời: "Giảm hút thuốc đi biết đâu lại hết đau đầu đấy."
Nụ cười bấc đắc đi trên môi Âu Dương Uyên Ngôn tắt lịm, như ăn trộm bị bắt tại trận. Sao chuyện cô hút thuốc anh lại biết được nhỉ? Dạo gần đây với lúc trước có bao giờ cô hút thuốc trước mặt anh đâu? Có hút cô cũng thu dọn rất sạch sẽ ít khi đó thể để bị nắm thóp.
Cô cười khan hai tiếng sau đó đổi chủ đề: "Anh có muốn đi đâu không?"
Người bên chính vẫn điềm nhiên duy trì im lặng sau đó chau mày như đang suy nghĩ rồi nói: "Mới khám bệnh còn đừng có chạy loạn, về nhà chính Nam Cung đi."
Ơ, thế anh đòi đi theo làm gì chứ? Đi theo đến đây rồi lại quay về, chẳng phải bảo là muốn hóng gió khăng khăng đòi đi cho bằng được hay sao? Giờ lại bảo quay về? Tư duy của người đàn ông này Âu Dương Uyên Ngôn có chút theo không kịp rồi đấy!
Phát hiện bên cạnh im lắng, Nam Cung tử Hàn nhìn sang phát hiện Âu Dương Uyên Ngôn đang khó hiểu nhìn anh, anh như hiểu cô đang suy nghĩ cái gì chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi đi theo trông cô, ai biết cô đi đâu, tôi nghe trợ lý Hà nói tôi bị người ta gây ra tại nạn. Biết đâu người kia lại xuất hiệu thì sao?"
Rất nhanh Âu Dương Uyên Ngôn đã nắm bắt vào được trọng điểm, ánh mắt híp lại, khoé môi còn lên ngọt ngào: "Ồ... thì ra là Nam Cung đại thiếu gia lo lắng cho em..."
"Tuỳ cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chẳng qua chỉ muốn đi hóng gió mà thôi!" Nói xong Nam Cung Tử Hàn ném chìa khoá xe cho Âu Dương Uyên Ngôn rồi quay mặt hướng cửa kính ý bảo anh không muốn nói chuyện gì với cô nữa.
"Được rồi, anh muốn đi hóng gió là được chứ gì." Cô cố nhìn cười nhìn lén sang người bên cạnh sau đó khởi động xe.
Người bên cạnh kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đúng thật là như thế đấy!"
Chiếc xe lăn bánh đi trên đường về đến nhà chính Nam Cung, thấy người đứng trước cửa lớn Âu Dương Uyên Ngôn làm ngơ cho xe đi qua nhưng người đó lao ra cản ngay đầu xe.
Thái Tinh Ngọc này đúng là âm hồn bất tan!
Cô ta lao đến đập cửa kính tay liên tục mở cửa nhưng cửa xe đã bị Âu Dương Uyên Ngôn khoá lại. Nam Cung Tử Hàn thần sắc vẫn lạnh nhạt bình thản nhìn sang cô đang hoang mang không biết làm thế nào cho phải, nói: "Vòng xe đi, đúng lúc tôi muốn hóng gió thật sự rồi!"
"Cái gì?!" Âu Dương Uyên Ngôn tròn mắt nhìn anh, thật sự không biết anh đang nghĩ gì?
Chẳng phải anh yêu Thái Tinh Ngọc lắm sao? Đáng lẽ mọi thứ phải đúng theo trình tự là anh ra lệnh cho cô mở cửa xe, ôm cô ta an ủi mới phải chứ? Thứ mà lại...đi hóng gió?
Nam Cung Tử Hàn cháu mày thiếu kiến nhẫn trầm giọng: "Còn không lùi xe đi, chẳng lẽ cô nghe không hiểu tôi nói gì?"
Thôi được rồi có một số loại thái độ không phải Âu Dương Uyên Ngôn cô muốn hiểu là hiểu, mà cô cũng không muốn chọc tức vụ đại gia ngồi bên cạnh. Dẫu sao cũng là người anh yêu, anh có yêu hay chán cũng chẳng phải chuyện của cô, mà anh không tiếp xúc với cô ta có khi cô lại càng vui vẻ hơn đấy!
Âu Dương Uyên Ngôn quay vô lăng lùi xe khiến Thái Tinh Ngọc bên ngoài không kịp trở tay kết quả bị ngã, tuy nhiên người bên cạnh vẫn không nói gì tầm mắt chẳng thèm nhìn đến Thái Tinh Ngọc chỉ đăm chiêu xoay nhẫn trên ngón tay.
Chiếc xe mới về nhà chính Nam Cung chưa gì đã lăm bánh rời đi, trên đường đi Âu Dương Uyên Ngôn không khỏi suy nghĩ, cô rất tò mò muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, dù sao cũng là chuyện cá nhân của anh, cô lại đi hỏi có chút không hay nhưng mà thái độ của anh có chút thay đổi khiến cô không kịp thích ứng.
Lúc thì yêu chiều bảo vệ Thái Tinh Ngọc lúc thì lạnh lùng xa cách làm ngơ, hai thái độ này đặc biệt cách xa nhau tuy nhiên lại chỉ xảy ra tiếng một thời gian rất ngắn.
Đang suy nghĩ thì người bên cạnh đã lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Âu Dương Uyên Ngôn: "Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao? Trước lý tôi mất trí nhớ thì chúng ta ở đâu? Hay ở nhà chính Nam Cung?"
"Không ở đâu cả chúng ta ở riêng, trước ở Anh quốc thì ở nhà em sau đó thì ở Nhất Phẩm Quan Lam của anh."
"Thế đến Nhất Phẩm Quan Lam đi." Anh nhắm mắt lại khẽ nói.
Âu Dương Uyên Ngôn đánh tay lái đến Nhất Phẩm Quan Lam. Sau khi làm một số thủ tục xong bảo vệ mở cổng lớn cho cả hai vào, chiếc xe lại đi thêm mỏi đoạn đã tới biệt thự của cả hai. Cô lấy chìa khoá bấm nút cửa lớn đã tự động mở ra, chiếc xe chạy vào khuôn viên của Nhất Phẩm Quan Lam.
Nam Cung Tử Hàn theo sau cô vào nhà, đúng lúc bà quản gia đã nghỉ phép do gia đình có việc trong nhà chỉ còn hai người bọn họ. Anh ngồi xuống sofa, Âu Dương Uyên Ngôn lấy ly nước đặt xuống bàn đẩy đến bên anh.
Điện thoại bên cạnh Nam Cung Tử Hàn đổ chuông liên tục, anh mím môi chau mày trực tiếp đặt điện thoại về chế đôi im lặng. Sau một lúc lại đổi sang điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn bị gọi liên tục không ngừng và hiển nhiên cô không có lý do để nghe điện thoại của Nam Cung lão phu nhân.
Nhìn người đàn ông đang ngồi nhắn mắt thư giãn trên ghế sofa, Âu Dương Uyên Ngôn tốt bụng nhắc nhở: "Dù sao cũng là chuyện của Thái tiểu thư nên bà mới gọi, chuyện này anh ra mặt giải quyết đi, để em giải quyết không hay chút nào."
Người ngồi dối diện cô chẳng ừ hử gì chỉ im lặng sau đó nói một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề cô đánh đề cập: "Dự án sắp tới là về khu dân cư ở Tây Nam tôi muốn đi."
Điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn ting lên một tiếng, là tin nhắn trong tin nhắn là số nhà hối cả hai người bọn họ quay về, sau khi đọc xong tin nhắn khoé môi cô công lên nói: "Trước muốn đi Tây Nam anh nên về xem Thái tiểu thư đi, cô ta ngất rồi, mẹ bảo trở về đấy."
Người đàn ông chậm rãi mở mắt nhìn cô sau đó đứng lên đi lên lầu, hành đông trực tiếp thay thế cho câu trả lời. Âu Dương Uyên Ngôn thở dài bất lực, Thái tiểu thư có nhã hứng diễn trò chỉ sợ ai đó không có nhã hứng coi trò. Cô quan sát kỹ thấy anh đã đi lên lầu quan sát giờ giấc sau đó lấy ly thuốc mở bọc thuốc bác sĩ Lyren đưa cho cô theo lời dặn uống đủ liều, xong đã sát kỹ bọc thuốc vào trong túi xách như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó nhanh chóng mở điện thoại gọi điện phân phó lượng công việc của tuần sau cho trợ lý Hà rồi nghe anh ta báo cáo tình hình công việc cùng điều tra vụ tại nạn khi đó.
Mọi việc đều được vận hành rất tốt, giá cổ phiếu vẫn duy trì ổn định, dự án năng lượng và rạp hát thành phố đã bắt đầu triển khai tốt đẹp khiến các cổ động không còn lý do gì bắt cô rời khỏi ghế CEO, còn vụ tại nạn đó kết quả vẫn không có gì thay đổi cả tuy nhiên trực giác của cô lại cảm thấy có gì đó không bình thường ở vụ tai nạn nên vẫn cho anh ta duy trì điều tra.
Sắp xếp đâu vào đấy rồi Âu Dương Uyên Ngôn mới thở phải tắt máy thông dong đứng lên đi lên lầu trên, dù sau Nhất Phẩm Quan Lam cũng là của anh, cô cũng bỏ ý định khuyên anh trở về không thể tự nhiên lôi anh về nhà chính Nam Cung nếu anh không muốn được.
Lấy đại một lý do, Âu Dương Uyên Ngôn gọi điện về cho mẹ chồng bảo rằng anh mệt nên bọn họ đã đến một khách sạn nào đó nghỉ ngơi rồi. Mẹ chồng không nói gì chỉ dặn dò cô và anh sớm quay trở về, cô biết vì dù sao bà cũng chẳng ưa gì Thái Tinh Ngọc mà cô cũng không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của Nhất Phẩm Quan Lam quá nhiều nên trực tiếp nói đưa anh đi khách sạn cho đỡ mệt mỏi.
Tiếng chuông nhà vang lên, bước chân Âu Dương Uyên Ngôn dừng lại khó hiểu. Sau chỗ này lại có người đến? Chẳng lẽ là bà quản gia trở về sớm nhưng do quên chìa khoá nên mới phải bám chuông?
Cô đi ra bên ngoài nhìn cửa lớn kinh nhạc, không sai người trước mặt thế mà lại là em trai cùng cha khác mẹ với Nam Cung Tử Hàn! Cô thật sự rất muốn đi vào nhà mặc kệ cậu ẩu nhưng nhìn nụ cười vô hại kia của cậu ta có mấy phần giống Nam Cung Tử Hàn kia cô lại không thể nhẫn tâm để cậu ta đứng ngoài nắng được.
Nam Cung Tử Hạo theo cô vào nhà ngồi yên vị uống trà nhìn Âu Dương Uyên Ngôn ngồi đối diện không nhanh không chậm đưa tờ báo ra trước mặt cô, nói: "Chị dâu, Bách Hợp không có được dự án rạp hát thành phố còn mất cả Sky Golf. Dự án này tính sau khi khởi công thì sẽ cho Tinh Ngọc làm quản lý."
Âu Dương Uyên Ngôn trầm tĩnh nghe đói phương nói sau đó nghênh đón ánh mắt của Nam Cung Tử Hạo khoé môi nhẹ nhàng cong lên khinh khỉnh: "Ồ, tôi không hiểu ý cậu."
"Đừng nói chị không can thiệp vào! Dự án đó sao lại trở thành của Âu Thị rồi?" Người đối diện nghiêm nghị nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
"Này em chồng, cậu đang đau lòng thay Thái tiểu thư? Cậu nghĩ tôi muốn nhắm vào cô ta?" Ánh mắt Âu Dương Uyên Ngôn hững hờ, cao giọng hỏi.
Đối phương không nói lời nào chi nhưng vào tách trà trước mặt, Âu Dương Uyên Ngôn nhún vai cười trừ liếc qua Nam Cung Tử Hạo: "Cậu tin hay không thì tuỳ, tôi chỉ nói một lần cũng không có nghĩa vụ phải giải thích rõ với cậu. Là giám đốc Bách Hợp tự nguyện tặng dự án Sky Golf cho tôi."
Người đối điện mím môi siết chặt tay sau đó thả lỏng, giọng trầm thấp nguy hiểm: "Chị không biết người chị đang đối đầu là ai đâu!"
Âu Dương Uyên Ngôn chỉ cười không đáp lại Nam Cung Tử Hạo. Nam Cung Tử Hạo nhìn cô lo lắng nhíu mày: "Chị ly hôn với anh Hàn đi được không? Đừng dính dáng đến chuyện nhà Nam Cung nữa, coi như xin chị đó, đây không phải lúc để cứng đầu đâu!"
"Tôi có chân muốn sẽ tự đi cậu không cần nói nhiều lời