Người này chính là chú ba của Nam Cung Tử Hàn sao? Nghe nói ông ta thành lập một tập đoàn khác tên là TN, vì không phải là con cả nên ông ta chỉ được thừa hưởng cổ phần không có tư cách thừa kế Bất Động Sản Nam Cung. Ông ta là Nam Cung Mạnh - người này cô có biết qua lời kể cũng như trên truyền hình kinh tế.
Nam Cung Mạnh híp mắt nhìn Nam Cung Tử Hàn cao cao tại thượng sau đó nhìn sang Âu Dương Uyên Ngôn, khoé môi ông ta cong lên có chút quỷ dị. Cô chau mày nhìn ông ta âm thầm đánh giá, người đàn ông này không đơn giản!
Nhất định phải cảnh giác cao độ với ông ta!
Đang nghênh mắt nhìn chằm chằm đối phương, Âu Dương Uyên Ngôn bất ngờ bị kéo ra phía sau lưng anh, cô chớp mắt khó hiểu nhìn tấm lưng của người đàn ông trước mặt, Nam Cung Tử Hàn chỉ cười nhạt: "Rắc rối ở đây đã xong, tôi đi đây."
Nam Cung Mạnh hiền lành cười cười: "Đã về rồi thì cùng nhau ăn bữa cơm, vội vã rời đi làm gì?"
Người đàn ông tay phía sau lưng giữ chặt tay Âu Dương Uyên Ngôn siết chặt hơn, mày kiếm nhướng lên cười nhạt nhìn Nam Cung Mạnh trước mặt chậm rãi nói: "Thích ăn cơm cứ việc, dù sao một bữa cơm tôi cũng không keo kiệt nhưng ăn với chú thì tôi không có thời gian."
Ông ta không nói gì chỉ cười sảng khoái, Âu Dương Uyên Ngôn có chút không nhìn nổi Nam Cung Mạnh này, trong đầu cô chỉ có hai chữ là "khó coi".
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không nói gì kiên trì nắm chặt tay cô một tấc không rời.
"Giờ thành chủ gia tộc cũng không cần đặt ta vào mắt nữa." Ông ta nói ý nhị nhìn Nam Cung Tử Hàn.
Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh tuyệt đối không bị dao động, lạnh nhạt tuy nhiên từng chữ lại mang vẻ giễu cợt: "Chú ba nếu thích có thể đi tìm người cháu nghe lời chú ở đây."
Không đợi Nam Cung Mạnh nói gì, Nam Cung Tử Hàn nắm tay cô kéo đi, Âu Dương Uyên Ngôn khi đi ngang qua chỉ thấy nụ cười vặn vẹo méo mó đến khó coi của người đàn ông trung niên. Cô có cảm giác sống lưng mình lạnh ngắt như bị một thứ gì đó nhìn đến, người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!
Ra đến bãi lấy xe, cả hai lên xe ngồi không khí im lặng đến đáng sợ. Vẻ mặt Nam Cung Tử Hàn trầm trọng ánh mắt như muốn gϊếŧ người. Cô từ từ đưa tay lại gần anh sau đó dừng lại nhưng lại tiếp tục đến khi chạm nhẹ vào vai anh.
Lúc này người đàn ông mới phản ứng chau mày quay sang nhìn cô, thấy lại biểu cảm bình thường của anh, Âu Dương Uyên Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh...có chuyện gì sao?" Cô nhìn Nam Cung Tử Hàn ân cần hỏi.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa xe sau đó nhìn chằm chằm vào Âu Dương Uyên Ngôn, thanh âm trầm thấp dặn dò: "Cẩn thận người lúc nãy, phải tuyệt đối đề phòng! Nếu có chuyện gì phải liên lạc với tôi ngay, cô không phải là đối thủ của ông ta đâu, tối nhất đừng có đối đầu với ông ta. Nhớ chưa?"
"Anh muốn ăn gì không? Chúng ta đi ăn rồi cùng nhau trở về." Âu Dương Uyên Ngôn né tránh ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nói.
Bàn tay nhỏ đang cài dây an toàn bị một bàn tay khác giữ chặt cổ tay. Ép Âu Dương Uyên Ngôn phải nhìn anh, anh lặp lại lời nói kia một lần nữa: "Nhớ lời tôi nói chưa?"
Cô không hiểu sao anh lại có cái tính cố chấp mới mẻ thế này... để làm cho Nam Cung Tử Hàn bớt căn thẳng cô cũng không còn cách nào, chào thua thở dài nhìn người vẫn chăm chú nhìn cô, nói: "Được, nhớ lời anh nói rồi, sẽ không liên quan gì đến ông ta hết."
Nghe được lời nói đảm bảo của Âu Dương Uyên Ngôn lúc này người đàn ông mới buông tay đang siết chết cổ tay bé nhỏ rồi xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Hai người duy trì không khí im lặng nặng nề quay về Nhất Phẩm Quan Lâm, đến nơi Nam Cung Tử Hàn ngồi xuống ghế sofa vẻ mặt tái xanh rất là dọa người khiến Âu Dương Uyên Ngôn lo lắng.
"Anh sao vậy? Có cần gọi bác sĩ không?"
Nam Cung Tử Hàn chau mày nén cơn đau nghiến răng đáp: "Không cần! Cút đi!"
Tay anh bám chặt vào hai chân, hai chân anh như có hàng trăm ngàn con kiến bò lúc nhúc. Hôm nay có vẻ anh đã cố gắng quá sức rồi, gần đây mới tập vật lý trị liệu nhưng thời gian duy trì đi đứng miễn cưỡng chỉ có hai mươi phút mà thôi, trước mặt quá nhiều người nhất là Nam Cung Mạnh, anh càng phải chịu đựng vờ như không có gì cho đến khi về Nhất Phẩm Quan Lam.
Ít nhất trước mặt kẻ thù anh không thể để lộ điểm yếu của bản thân!
Người Nam Cung Tử Hàn túa mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, anh nghiến chặt răng hơn trước mắt mổ đom đóm.
Bất ngờ trước mắt xuất hiện một ly nước, nhìn anh đau đớn như vậy Âu Dương Uyên Ngôn dứt khoát cầm viên thuốc bỏ vào miệng sau đó cưỡng chế nắm cằm người đàn ông ép xuống đem viên thuốc đẩy qua miệng anh khiến anh phải nuốt xuống.
Cô thật sự rất ngượng nhưng nghĩ đến người nào đó rất cứng đầu nếu cô không làm vậy anh có chết cũng không uống thuốc. Con người này tự tôn rất lớn nha, vẫn nên để cô dứt điểm.
Nam Cung Tử Hàn kinh ngạc khó chịu nhìn cô muốn khiển trách tuy nhiên cơn đau làm anh không thể nào nói được gì cả.
Sau khi cho anh uống thuốc Âu Dương Uyên Ngôn cũng không để tâm đến ánh mắt không hài lòng của người đàn ông, cô đi kiếm hộp y tế trong nhà, sau đó cầm tuýp thuốc giảm đau và cây kéo trong phòng bếp rồi quỳ gối trước mắt Nam Cung Tử Hàn.
"Cởϊ qυầи ra." Âu Dương Uyên Ngôn nghiêm túc nói, mắt hạnh nhìn người đang đau khổ trước mặt, cô càng ép bản thân phải bình tĩnh hơn nữa, chỉ có bình tĩnh mới biết nên giải quyết vấn đề như thế nào là tốt nhất.
Anh không tin vào tai mình, trừng mắt nhìn cô: "Cô... cô nói cái gì?"
Phải, anh không thể tin được bản thân vừa mới nghe ra cái gì, anh sợ cơn đau làm anh nghe nhầm!
Âu Dương Uyên Ngôn không kiên nhẫn ra lệnh: "Cởϊ qυầи ra!"
Lần này xác định bản thân không nghe nhầm, Nam Cung Tử Hàn càng sợ cô hơn cơn đau gần như biến mất một nửa. Cô... dù sao cũng là phụ nữ, e thẹn ngượng ngùng đâu mất rồi?
Sao có thể yêu cầu một người đàn ông cởϊ qυầи trước mặt mình chứ? Cô rốt cuộc muốn làm gì?
Nam Cung Tử Hàn: "....." Một tay anh bất giác dời đến lưng quần giữ thật chặt!
Chưa để Nam Cung Tử Hàn tiêu hoá hết những gì đang nghĩ, Âu Dương Uyên Ngôn thân thủ nhanh nhẹn không nói hay lời cầm cây kéo dứt khoát hướng ống quần của Nam Cung Tử Hàn cắt lên đến trên đầu gối.
Anh trừng to mắt nhìn cô, thực sự là bị hành động to gan này dọa cho không nói nên lời cứ thế giương mắt nhìn hai ống quần bị cắt ngược lên để lộ ra đôi chân săn chắc thẳng tắp.
"Cô..." Mặt người đàn ông đỏ bừng lên nhưng chỉ nghẹn mỗi một chữ, không thể nói được gì.
Mặc kệ phản ứng của Nam Cung Tử Hàn, Âu Dương Uyên Ngôn cầm tuýp thuốc lấy thuốc ra sau đó bôi lên chân anh, động tác mát xa đúng chuẩn, ánh mắt nghiêm túc cũng không có bất cứ ý nghĩ gì cả.
Thuốc giảm đau mát lạnh dần hoà tan thấm vào bên trong, cảm giác nóng toàn chân lan ra đồng thời cơn đau dịu dần đi. Lúc này anh mới biết ý tứ của cô, đúng thật với tính cách của anh dù cô có giải thích thì anh cũng sẽ không bao giờ cởϊ qυầи trước mặt cô, kể cả bôi thuốc.
Vì làm thế... mất mặt lắm!
Lực đạo trên tay cô mạnh nhẹ vừa phải khiến chân anh rất dễ chịu, xong rồi cô lại lấy thuốc tiếp tục bôi. Anh nghiêng đầu qua một bên tay che đi khuôn mặt đang ngượng rồi thi thoảng lại lén lút nhìn cô từ trên xuống.
Mái tóc đen óng ả dài đến ngang vai tôn lên nước da trắng hồng như Ngọc trai của cô, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, môi hồng mím chặt, ánh mắt chuyên chú mát xa cũng không có nhìn lấy anh một cái.
Tay anh không biết vì sao hướng gần đến khuôn mặt tinh tế của cô gái, ánh mắt mềm mại mà chính anh cũng không phát giác ra, tay vén sợi tóc loà xoà trước mặt cô ra phía sau tai.
Cô khựng người có chút khó hiểu nhìn lên đúng lúc anh cũng đang nhìn xuống, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo như lưu ly Nam Cung Tử Hàn nhanh chính dời mắt đúng không dám nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Xoa bóp cho Nam Cung Tử Hàn tầm ba mươi phút cô lại thêm một chút thuốc bôi vào để thuốc thẩm thấu tốt hơn rồi mới đúng lên cất thuốc chạy lên phòng lát sau đã đem một chiếc quần thể thao cùng một tấm chăn lớn đưa cho Nam Cung Tử Hàn.
"Bây giờ anh không tiện đi lại, em nấu chút gì đó."
Nam Cung Tử Hàn không nhìn cô, hiểu ý cầm lấy tấm chăn và quần thể thao.
Thấy anh an tĩnh ngồi đó Âu Dương Uyên Ngôn mới an tâm đi vào bếp.
Quả thật lúc nãy hù chết cô rồi, nhìn vẻ mặt đau đớn ấy khiến cô không biết phải làm thế nào thậm chí muốn gọi đến bệnh viện, may mà cô có thể nhanh chóng bình tĩnh. Lúc ấy nhìn anh đau mà tim cô