Trong con đường tối tăm ẩm thấp đèn hớp tắt liên hồi, tiếng nước nhỏ tong tong cùng không khí quỷ dị khiến người ta nổi gai ốc. Một bóng người từ từ tiến đến một căn nhà cũ, biển báo rỉ sét của căn nhà đã lung lay. Cánh cửa bị đẩy ra kêu cót két trong màn đêm tĩnh mịch mà bên trong lại không có lấy ánh sáng.
Người đó chỉ lặng lẽ đem một tập hồ sơ đặt xuống bàn rồi lại lẳng lặng rời đi.
"Làm việc với nhau lâu vậy mà tôi cũng không biết được mục đích của cô đấy. Thật sự khiến người ta có hứng thú mà."
Người phụ nữ im lặng không nói gì chỉ nhàn nhạt trả lời nhưng ý tứ thì có thể nghe ra được sự tức giận: "Làm tốt chuyện của anh đi, tốn quá nhiều thời gian rồi!"
Người trong phòng tối đó chỉ có thể nhìn thấy bóng dóng mờ mờ của người phụ nữ, khoé môi cong lên. Người phụ nữ khuất dạng sau khi đi khỏi con hẻm kia cô cầm theo chiếc túi chứa bộ đồ nguy trắng đen ngòm bỏ vào trong xe.
Người trời sấm sét chớp nhoáng sau đó một trận mưa to như trút nước đổ ào xuống, căn phòng cũ như bị màn mưa làm tan biến không để lại gì.
Sớm chớp đùng đùng, Nam Cung Tử Hàn cũng lờ mờ thức giấc, đầu anh có cảm giác rất đau. Anh chút nhớ là sau khi dùng bữa với Ngôn Ngôn thì hai người vào phòng xem chút tin tức, có lẽ vì quá mệt mỏi nên anh đã ngủ thiếp đi.
"Anh sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Động tác lau tóc của Âu Dương Uyên Ngôn ngừng lại, từ nhà tắm đi lại gần giường sau đó đặt tay lên trán anh.
Cảm giác mát mẻ từ bàn tay nhỏ truyền đến khiến anh rất thoái mái cầm tay cô không nhịn được hôn xuống. Nhìn đồng hồ lại nhìn Âu Dương Uyên Ngôn mới tắm xong anh lại nghiêm nghị.
"Đã dặn em là đừng có tắm đêm còn gì? Tắm đêm dễ cảm lắm."
"Tại lúc tỉnh dậy người em đổ mồ hôi nên khó chịu. Anh sấy tóc cho em đi."
Cô cầm máy sấy tóc cắm điện rồi đưa cho anh để anh không còn càm ràm nữa nhưng người nào đó dù miệng vẫn than vãn và rất nghe lời vợ cầm máy sấy tóc cẩn thận dịu dàng sấy tóc cho cô.
Sau lưng Nam Cung Tử Hàn vẫn lo lắng nghiêm túc trách móc cô, nhưng ánh mắt Âu Dương Uyên Ngôn lúc này lại thật kỳ lạ, ánh mắt chỉ nhìn về phía cửa tử còn hé mở, khoé môi khẽ cong lên.
Sáng hôm sau, Âu Dương Uyên Ngôn tỉnh dậy đầu đau thành một cơn khiến cô cảm thấy mệt mỏi như thể hôm qua cô tập thể dục cường độ mạnh vậy. Cũng thật lạ, sao dạo gần đây cô hay đau đầu, đau cơ như thế nhỉ? Trước thi thoảng cũng có bị nhưng cũng không thường xuyên như thế này...
Cô đắp chăn lại cho Nam Cung Tử Hàn đúng lúc anh cũng tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ lười biếng cùng thanh âm trầm khàn gợi cảm cất lên: "Vợ ơi, anh đói."
"Đi làm đồ ăn cho anh đây." Âu Dương Uyên Ngôn cảm thấy buồn cười sau đó xuống giường.
Nhưng chưa kịp xuống tới nơi đã bị người nào đó tóm lấy giật ngược ngược lại, còn bị người nào đó đè lên trên.
"Anh muốn ăn cái khác." Thanh âm chứa ý cười lướt qua tai Âu Dương Uyên Ngôn.
"Ăn, ăn gì chứ? Anh đừng có giở trò lưu manh." Âu Dương Uyên Ngôn hiểu rõ ý tứ của anh, ngượng đỏ mặt không dám nhìn vào khuôn mặt yêu mị kia chỉ có thể vờ xoay mặt đi né tránh.
"Có lưu manh cũng chỉ lưu manh với em thôi."
Sau đó hai tay của Âu Dương Uyên Ngôn bị Nam Cung Tử Hàn giữ chặt lại, anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, từ từ gặm nhấm tinh tế thương thức rồi lại cuồng nhiệt như lửa cứ như thế nụ hôn này là bất tận vậy.
"Anh yêu em."
Mới sáng ra Âu Dương Uyên Ngôn đã bị hôn cho choáng váng đầu óc rồi. Cô chỉ nghe giọng nói trầm khàn kiên nhẫn của anh bên tai cùng nụ hôn trên vai, cùng hơi thở dồn dập của hai người.
Nam Cung Tử Hàn thâm tình nhìn cô, sau đó vuốt ve lại mái tóc hỗn loạn của cô gái phía dưới, rồi sau đó ánh mắt dần tối đi tay lại từ từ lần vào áo ngủ của cô nhưng lại bị đánh một cái.
"Này này, anh ngứa đòn à? Sáng nay em còn có việc, anh đừng có mơ tưởng." Âu Dương Uyên Ngôn phụng phịu trừng anh.
"Một lần thôi." Thanh âm quyến rũ trầm thấp cứ quấn lấy cô dụ dỗ cô.
"Một lần!? Anh hỏi lại người anh em của anh đi, có bao giờ là một lần không?! Nói không biết ngượng!"
Cô đẩy anh ra sau đó lười anh một cái thật dài rồi mới đi khỏi cửa, còn anh nằm trên giường nhìn bóng dáng vừa đi ánh mắt toàn bộ đều là cưng chiều cùng dịu dàng.
Trợ lý Hà bên này đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta cầm điện thoại nhận được cuộc gọi của Nam Cung Dạ Lan chưa kịp nói gì thì bên kia bà ta như người điên không ngừng gào rống vào điện thoại khiến anh ta cũng tỉnh ngủ luôn.
"Điện thoại của hai đứa chết tiệt kia sao không liên lạc được? Cậu đùa với tôi sao? Chuyện lớn như vậy sao có thể quyết định như thế? Sky Golf còn có cổ phần của tôi, tại sao giờ lại thay tên Hoàng Thổ vào, chuyện nguyên vật liệu nhất định phải là Bách Hợp cung ứng!"
Bà ta bên này nóng nảy gào thét, ánh mắt láo liên đi tới đi lui, vẻ mặt ngập tràn sự lo sợ.
"Lâm phu nhân, chuyện của thiếu phu nhân tôi cũng không nắm rõ, tôi chỉ biết thiếu phu nhân hợp tác với bên Bất Động Sản Nam Cung bổ nhiệm Nam Cung nhị thiếu làm người dám sát phụ trách dự án Sky Golf. Nên nếu có chuyện thì phu nhân cũng nên gọi để chất vấn nhị thiếu chứ không phải là thiếu phu nhân. Âu Thị chỉ đứng ở lập trường là nhà đầu tư, nhà thầu chính của Sky Golf thôi còn về cung ứng và vật liệu thì chính là người bên chúng ta quản lý." Trợ lý Hà mệt mỏi nhưng chỉ có thể ôn tồn giải thích rõ một lượt, dù sao chuyện này đến tai ông chủ sẽ rất mệt.
Lại nói chắc chắn là ông chủ nhà anh ta cố ý làm như vậy! Điện thoại ông chủ cùng thiếu phu nhân luôn để 24/7 sao có thể có chuyện tắt máy được, có thể vợ chồng Nam Cung thiếu phu nhân đã đem số Nam Cung Dạ Lan này chỉ vào black list từ lúc nào rồi. Cuối cùng anh ta như con cừu thế mạnh phải thay vợ chồng thiếu phu nhân lãnh đủ từ Nam Cung Dạ Lan kia.
"Tôi không quan tâm! Chuyện này nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý! Tôi muốn gặp hai đứa chúng nó! Phải là Bách Hợp!" Bà ta gào lên đập nát ly thủy tinh trên bàn, trong mắt bà ta toàn vằn tia máu, vì tức giận mà cả người run lên bần bật.
Sự kiên nhẫn của trợ lý Hà cũng lên đỉnh điểm, anh ta là cấp dưới của Nam Cung đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân chứ không phải cấp dưới của người đàn bà điên kia.
Trợ lý Hà lạnh giọng cắt ngang cơn thịnh nộ của Nam Cung Dạ Lan: "Tôi xin nhắc lại một lần nữa, thiếu phu nhân đã ủy quyền cho nhị thiếu về Sky Golf nếu Lâm phu nhân có bất kỳ thắc mắc nào xin liên hệ nhị thiếu."
Nói xong chưa để Nam Cung Dạ Lan nói gì liền tắt máy.
Khốn khiếp, khốn khiếp! Đến một tên ăn lương bây giờ cũng có thể khinh thường bà ta?! Lại dám nhấn mạnh bà ta là "Lâm phu nhân", ý nói bà ta không có quyền hành gì trong nhà Nam Cung đúng không?
Bà ta lên cơn thịnh nộ tức đến hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Chắc chắn là Nam Cung Mạnh kia cố ý để Nam Cung Tử Hạo chặn đường bà ta! Vậy là chưa gì đã muốn xuống tay? Tất cả đều như châu chấu trên một dây cả thôi, đây có thể chỉ là ý cảnh cáo, bà ta không tin Nam Cung Mạnh kia lại thật sự dám động thủ với bà ta!
Nỗi nhục này, bà ta nhất định không để yên đâu!
Ngay lúc này điện thoại của Nam Cung Dạ Lan reng lên một tin nhắn lạ.
Bà ta hít thở đều ổn định hô hấp, nếu là bên thực sự đúng như suy đoán là Nam Cung Mạnh với Nam Cung Tử Hạo kia thì nhất định