Tình cảnh sau đó, dùng đầu ngón chân cũng biết bộ dạng của ta trông như thế nào.
Hình xăm sau lưng không cần phải nói, chỉ cần một buổi tối dục vọng được thả bạt mạng như đêm qua cũng làm ta phải nằm trên giường hồi sức hết một ngày trời.
Sau buổi tối đấy, Hiên Viên Dực cũng không làm động tác biến thái nào nữa. Tuy rằng cả người như bị một đàn voi chạy maraton dẫm cho không còn nhúc nhích được, nhưng khí lực để mở mồm thì ta vẫn còn. Ngày thứ hai thanh tỉnh, chuyện đầu tiên làm chính là sai tiểu thái giám hầu hạ ta bê một cái gương tới để xem lưng, ta muốn biết tên đáng chết kia rốt cuộc đã xăm đồ án khủng khiếp gì trên lưng ta, nếu như hắn lấy lý do muốn trả thù ta ngày trước họa tranh rùa trên người hắn thì thật không chấp nhận được.
Gương đồng phản chiếu ra hình ảnh đồ án trên cái lưng hơi sưng đỏ của ta, trên đó là họa tiết hoa Mạn Đà La (*) tinh xảo phức tạp, hai bên trái phải là hai con rắn với đầu đuôi nối với nhau, còn có các hoa văn làm nền khác nữa mà ta nhìn không ra.
Theo ta được biết, Mạn Đà La là Hiên Viên quốc hoa rất thiêng liêng, cho nên không thể tùy tiện xăm trên người. Mà trên lưng Hiên Viên Dực cũng có hình xăm hoa Mạn Đà La cùng hai con rồng gắn liền nhau, nhưng hình xăm của hắn so với ta lớn hơn rất nhiều và kỹ thuật cũng đẹp hơn, gần như bao trùm toàn bộ tấm lưng rắn chắc của hắn, làm thoạt nhìn sẽ thấy một loại mị lực làm ta không thốt nên lời được.
Nhìn đồ án sau lưng, ta tựa hồ loáng thoáng đã minh bạch được cái gì đó. Ta mỉm cười, chuyện này coi như huề nhau.
v
Bảy ngày sau. Đồng An các.
Ta từ bấy đến giờ ở tại tẩm cung hoàng đế, hắn trong lúc cơ thể ta hồi phục cũng không muốn ta đi ra ngoài. Vì vậy trong cung, thái giám với cung nữ từ lớn đến nhỏ đều đối ta kinh sợ, dịch vụ chăm sóc cũng thật là hảo. Loại chỉ quen sống thoải mái dễ chịu như ta cũng an tâm hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt mà trước ở Đại Á không có.
Ngày hôm nay khí trời đúng là không tốt, thời tiết từ từ bước vào cuối hạ, cho người ta một cảm giác nhàn nhạt của mùa thu sắp tới. Được gặp mùa yêu thích, giá có thể tái kiến được cố nhân, có lẽ sẽ làm cho lòng người càng thêm bồi hồi
Ta vừa bước vào trong cung, thấy Vệ Tình, ta nhào tới như con lang vừa ôm vừa hôn mặt với môi hắn. Hành động của ta làm hàm răng của bọn tiểu thái giám bên cạnh rớt hết xuống đất, dù sao thì bọn họ mỗi khắc đều đi theo giúp Hiên Viên Dực xử lý sự vụ bí mật, nên không có ai là không biết quan hệ của ta với Hiên Viên Dực.
Ta vẻ mặt không hờn giận, phất tay cho bọn người đang đứng lui ra ngoài, kéo Vệ Tình ngồi xuống tán gẫu.
“Cái gì? Ngươi và Thượng Quan Liên Phong cãi nhau?” Ta giật mình, mở to mắt nhìn, quả nho đang ở trong miệng rớt ra ngoài, thực tại đang làm ta bị nghẹn.
“Không thể nào! Thượng Quan Liên Phong kia nâng ngươi như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà. Làm sao hắn lại cãi nhau với ngươi được?” Ta vỗ vỗ ngực, không tin vào chuyện vừa nghe.
Vệ Tình mặt lạnh, không nói gì.
Ta nhìn chòng chọc hắn bên trái rồi bên phải, sau đó lại ngồi yên vị như cũ, tiếp tục ăn nho.
“Hắn không phải là cùng ai đó, cụ thể là nữ nhân, dây dưa không rõ phải không?”
“A! Chủ tử làm sao biết được?!” Đến lượt Vệ Tình trợn mắt.
“Ai! Ngươi cũng không phải loại người thích gây chú ý. Nếu không phải gặp vấn đề không tự giải quyết được, ngươi cũng sẽ không đi tìm ta nói chuyện. Hơn nữa, nếu liên quan đến Thượng Quan Liên Phong thì chỉ có một vấn đề: “sự chung thủy của người yêu” mà thôi, vấn đề này cũng khó nhằn a.”
Nghe Vệ Tình đem toàn bộ chuyện xả ra hết một lần, ta một bên vừa nghe vừa lắc đầu thở dài. Thượng Quan Liên Phong không phải là bị gia đình ép phải thân với nàng kia, cũng không phải hắn đi phiêu kỹ (chơi gái). Mà là nữ nhân kia tìm đến thân cận, mượn cớ đến Thượng Quan quý phủ làm khách, sau đó thì diễu võ dương oai với Vệ Tình.
Ừ, bức người hơi quá đáng.
Sau đó là tình tiết âm mưu hãm hại người hiền vì ghen ghét thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm xảy ra, nữ nhân kia tự đánh chính mình một chưởng, rồi tự thổ huyết, ngã xuống đất đúng lúc Thượng Quan Liên Phong bước vào. Nữ nhân kia nói vết thương trên người là do Vệ Tình đánh.
Vệ Tình vốn là người ngay thẳng chất phác, cho dù bị oan uổng cũng sẽ không vì chính mình mà biện bạch. Vừa khéo như thế, lão bố của Thượng Quan Liên Phong xông vào, lải nhải nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc Vệ Tình. Thượng Quan Liên Phong bất đắc dĩ, buộc phải chiếu theo gia pháp xử lý Vệ Tình.
Ta cảm thấy kỳ lạ, Vệ Tình cũng đâu phải người trong nhà của Thượng Quan Liên Phong, dựa vào cái gì mà dùng Thượng Quan gia pháp với hắn.
Vệ Tình lúc đó cũng dùng lý do này để phản kháng. Sau đó thì một đám gia đinh hộ vệ bao vây hắn bắt xử phạt, Vệ Tình chỉ có thể rút kiếm tự vệ. Trong lúc hỗn loạn, không biết thế nào lại đâm bị thương Thượng Quan Liên Phong.
Dựa theo luật pháp của Hiên Viên, đâm bị thương mệnh quan của triều đình sẽ phải chịu cực hình, cái này quả thật là khó giải quyết. Thảo nào Vệ Tình lại chạy đi tìm ta. Chuyện này, không lớn cũng không nhỏ.
Ta trầm ngâm một hồi: “Không sao đâu, nữ nhân kia nhất định là được người trong Thượng Quan gia bày kế cho, chứ không thì làm sao nhiều thứ trùng hợp thế? Hơn nữa sự tình xảy ra cũng một đoạn thời gian rồi, nhược điểm bị nắm chắc chắn sẽ sớm bị báo quan, nhưng đến bây giờ vẫn không có động tĩnh, ngươi cũng không cần lo lắng nhiều.”
Ta thoải mái nói xong, nhìn bộ mặt Vệ Tình hình như còn tâm sự gì nữa muốn giấu diếm, ta biết mà, sự tình làm gì đơn giản như vậy.
“Quay trở lại chuyện cũ, sự việc đơn giản như vậy, Tiểu Tình nhà ngươi không phải là không rõ, đúng không? Rốt cuộc ngươi đến tìm ta là có việc gì? Cứ giấu giấu diếm diếm như thế, ta không có kiên nhẫn đâu!”
Vệ Tình cắn cắn môi dưới: “Ta gần đây rất kỳ quái…”
“Nga?” Ta nhíu mày.
“Ta nhìn tên kia cùng nữ nhân ở một chỗ, lòng ta có điểm khó chịu… Nhưng mà… này…”
Ngụ ý của Vệ Tình ra là thế!
Trải qua chuyện này, Vệ Tình cũng đã minh bạch vị trí của hắn trong lòng Thượng Quan Liên Phong, thế nhưng Vệ Tình dù sao cũng không phải là nữ nhân, không thể cho Thượng Quan Liên Phong những thứ mà nữ nhân có thể cho, ví dụ như một gia đình bình thường, còn con cái nữa…
“Đứa ngốc!” Ta cười khẽ, “Thượng Quan Liên Phong gặp được ngươi là phúc tám đời tu luyện của hắn. Vạn vận trên đời tương sinh tương khắc, cảm tình luân thường cũng là như vậy. Nếu hắn thật sự yêu ngươi, hắn sẽ không nề hà những chuyện kia. Vì thế, Tiểu Tình à, ngươi cứ yên tâm thoải mái mà độc chiếm hắn, hắn có khi còn vui vẻ nữa đó nha! Còn cái nhìn của những kẻ tạp nham xung quanh, ngươi không cần phải để ý tới!”
Nghe ta nói xong, sắc mặt của Vệ Tình cũng thư thái hơn nhiều.
Ta nửa người nằm ườn ra cái bàn trước mặt.
“Tiểu Tình a! Thất lễ với ngươi nhưng ta phải nói cái này, nhà ngươi đối với phong tình chẳng khác gì nói chuyện tình cảm với đầu gỗ. Tục ngữ nói lạt mềm buộc chặt, ngươi thỉnh thoảng cùng Thượng Quan Liên Phong điều chỉnh lại thái độ quan hệ cả hai đi, chứ cứ cãi nhau như thế này, đừng nói là Thượng Quan Liên Phong, ngay cả ta cũng chịu không nổi . Có đôi khi, bản thân thay đổi một chút cũng không phải là việc xấu.”
Vệ Tình trầm mặc không nói.
“Ân, nói đơn giản, cũng không bắt ngươi đi làm ba cái chuyện chịu khuất phục hầu hạ của đàn bà. Chỉ cần làm chuyện nhỏ này là hắn cả đời sẽ không rời bỏ ngươi.”
“Ân, bí quyết này, kỳ thực rất đơn giản, chỉ hai chữ thôi — thói quen!”
“Thói quen?” Vệ Tình nhíu mày không hiểu.
“Thật ra là những thứ nhỏ nhặt trong sinh hoạt thường ngày thôi. Ví dụ như trước khi đi ngủ, ngươi hôn trán hắn, bình thường không có việc gì thì giúp hắn chải tóc, hoặc ngươi luôn sử dụng Huân Y hương, còn lúc tắm