Hai tháng liên tục, ta đem hết công phu trên người ra quấn lấy Hiên Viên Dực không tha, tuy biết ta làm thế này sẽ khiến cho toàn bộ hậu cung cực kỳ bất mãn, nhưng ta cũng không muốn quan tâm đến việc này. Chỉ cần Dực có thể ở bên cạnh ta, so với cái gì cũng tốt hết.
Ta nhìn Dực vì đang phát sốt mà phải nằm trên giường tịnh dưỡng, bỗng nhiên có điểm bất an.
Có thể là lần trước, do ta bị cảm nhưng lại không chịu an phận, không đồng ý cho Dực đến tẩm cung khác qua đêm, nằm trên giường, có chết cũng không buông Dực ra. Kết quả một đêm như thế, theo lẽ thường mà nói, bệnh tình của ta tất phải nặng thêm mới đúng, thế nhưng sáng hôm sau, không biết vì sao, ta tự nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái cực độ, còn Dực lại nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt hơi ửng hồng khác thường. Lúc đầu, ta cũng thấy có gì đó không đúng, nhiệt độ cơ thể Dực tương đối hơi cao, nhưng lại nghĩ hắn cũng hay dùng nội lực xuất thần mà điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nên ta mới tiếp tục ghé vào ngực hắn ngủ tiếp.
Mãi đến lúc thái giám phụ trách hầu hạ hoàng đế thay y phục lâm triều đến, gọi to mấy cũng không thấy phản ứng, ta mới biết — Hiên Viên Dực đã bị ta lây bệnh…
Ta ngồi trên sập lót đệm mềm mà Dực hay ngồi, nhàn nhã húp cháo, đem Thượng Quan Liên Phong đang đứng trước mặt biến thành không khí, những lời hắn nói đều chui từ tai này qua tai kia biến mất.
Đợi Thượng Quan Liên Phong đem bài diễn văn thao thao bất tuyệt nói xong, đem khăn tay lau trán vì lúc nãy diễn thuyết quá kích động mà đổ mồ hôi. Ta cũng vừa lúc ăn xong bữa sáng, rất mất nho nhã mà đem bụng vỗ cái ách. Sắc mặt Thượng Quan Liên Phong tức khắc làm cho người ta thấy sợ hãi.
“Lận Á Hiên! Ta nói nãy giờ ngươi có nghe không hả?” Gân xanh trên trán Thượng Quan Liên Phong nổi lên. Từ lúc ta nhập hộ khẩu về hậu cung của Hiên Viên Dực tới nay, từ những thánh nhân bụng cực tốt đến những hạ nhân như cung nữ với thái giám, từ Thượng Quan Liên Phong cho tới các quan to nhất phẩm khác, đều bị ta làm cho tức giận đến phát điên hết.
Ta bất đắc dĩ trở mình, khinh khỉnh nói: “Nhà ngươi khó tính thế mà Tiểu Tình nhà ta vẫn chịu được, quả thật so với mấy bà tám còn dong dài hơn…” Ta nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi –” Thượng Quan Liên Phong thấy ta không chỉ tâm tư không hối cải còn lộng ô ngôn cãi lại, lại tiếp tục muốn mở mồm mắng chửi tiếp. Kỳ thực hắn giảng một đống đạo như thế là muốn ta khoan dung độ lượng một chút, đừng có độc chiếm Hiên Viên Dực quá mà dẫn đến hậu cung nhân tâm bất ổn, còn muốn ta thấy rõ là do ta truyền bệnh cho hoàng đế làm hắn không thể lâm triều giải quyết quốc gia đại sự… Theo lời thao thao bất tuyệt của hắn thì Dực thân yêu của ta đã hơn mười năm không bị bệnh, vì tố chất vốn đã tốt, lại thêm tu luyện võ công làm thân thể thêm cường kiện, cơ bản có thể nói trăm bệnh không thể xâm nhập, vậy mà bây giờ, vì ta mà hắn nằm liệt giường không dậy nổi. Xem ra biệt danh “Hồ ly tinh” này của ta lại được dịp truyền tụng — ví dụ như loại định ngữ hại nước hại dân ấy.
Kỳ thật, loại người như Dực, thể chất tốt hay “không sinh bệnh thì thôi, cả đời một khi bệnh lại không thể chữa”, tuy rằng ta không phủ nhận trong nhân tố gây bệnh có ta, thế nhưng mấy người tưởng cảm mạo với bệnh độc biến dị thế này muốn tránh thì tránh được chắc? Làm sao mà đem những lời này ra nói rõ ràng cho cổ nhân mấy