Chương 103: Mama xuất kích
Beta: Utano_Yuuki
Sau giờ làm việc, Diệp Hiểu Tư nhanh chóng chạy tới siêu thị điện máy để mua laptop.
Lúc Tiêu Nhàn Ninh mở cửa, Diệp Hiểu Tư đang ở trong thư phòng download Du kiếm giang hồ trong laptop mới kia.
"Hiểu Tư đang làm gì vậy?" Tiêu Nhàn Ninh có hơi tò mò hỏi.
"À..." Diệp Hiểu Tư xoay người nhìn bà, có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, "Con làm một ít thứ cho chị ấy..."
"Chị ấy?" Tiêu Nhàn Ninh đầu tiên là khó hiểu, sau đó thì bật cười, "Là Sương Sương à?"
"Dạ."
"Ha ha, sao con không gọi là nương tử? Xấu hổ sao?" Tiêu Nhàn Ninh nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, không nhịn được liền muốn trêu ghẹo.
Nghe được câu này thì vẻ mặt liền đỏ lên, Diệp Hiểu Tư cúi đầu cài đặt game, không thèm nói nữa.
"Giận rồi sao?" Mặc dù quan hệ của hai người đã cải thiện hơn nhiều, nhưng Tiêu Nhàn Ninh vẫn hơi lo lắng hỏi cô, sợ không cẩn thận làm Diệp Hiểu Tư tức giận rồi lại trở nên xa cách với bà.
"Dạ? Con không có..." Quay đầu khó hiểu nhìn bà, sau đó thì hiểu ra, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút rồi nói, "Ừ... Con không có vì chuyện này mà tức giận với mẹ..."
Dường như cảm thấy lời này có hơi buồn nôn, Diệp Hiểu Tư vừa nói xong liền lập tức cúi đầu đăng nhập vào id Sương Nguyệt Dạ, sau đó lại mở laptop của mình ra, đăng nhập tài khoản của mình.
Tiêu Nhàn Ninh nhìn bộ dáng bận rộn của cô, rồi lại suy nghĩ tới lời nói vừa nãy của Diệp Hiểu Tư, khóe miệng không khỏi cong lên, "Vậy con làm tiếp đi, mẹ không làm phiền con nữa."
Vừa nói xong, bà xoay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Hiểu Tư len lén nhìn bà đi ra khỏi phòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng y hệt quả táo chín mùi.
Mình nói câu đó với mẹ, cảm giác... thật kỳ quái a...
Mở phần mềm quay video chuyên cung cấp cho game, rồi chờ tài khoản của mình đăng nhập, sử dụng kỹ năng phu thê, truyền thống tới bên cạnh Sương Nguyệt Dạ, dùng laptop khác gọi thú cưỡi của Sương Nguyệt Dạ ra, rồi lại quay về laptop của mình để Chính là tiểu bạch kiểm ngồi ở phía sau Sương Nguyệt Dạ, điều khiển đi tới hồ Bích Thủy.
Tất cả hình ảnh đều được phần mềm kia ghi lại, Diệp Hiểu Tư luống cuống tay chân chuẩn bị thật lâu, mới vất vả ghi được tốt một đoạn, lại thêm nhạc nền và phụ đề vào, chỉnh sửa thật tốt, nhìn thấy thời gian cũng đã trễ, mới đi về phòng ngủ.
Khi về phòng thì thấy Tiêu Nhàn Ninh đã ngủ, Diệp Hiểu Tư đứng ở mép giường nhìn mẹ mình đang ngủ say, suy nghĩ một chút, liền lấy chăn đắp lên người bà, sau đó mới cẩn thận bò lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Hiểu Tư không có đi làm, sáng sớm cô đã nói trước với Kỷ Ngưng và tổng giám đốc, sau đó hẹn Khang Quả Duy tới giúp cô ghi hình.
Lúc Diệp Hiểu Hà nhấn chuông cửa, Diệp Hiểu Tư và Khang Quả Duy đang tập trung chế tác mấy phần thu âm và ghi hình, nghe được tiếng chuông cửa thì sửng sốt.
"Ai lại tới vào lúc này vậy ta?" Nhíu mày, Diệp Hiểu Tư khó hiểu nói.
Lúc sáng mẹ ra ngoài có nói sau bữa cơm tối mới về, mà Trần Úc thì đi làm, Kỷ Ngưng cũng vậy.
Còn ai lại tới vào lúc này nữa?
"Nói không chừng là ấn sai chuông cửa á, đi ra xem là được chứ gì." Khang Quả Duy tiếp tục làm việc, giống như không có việc gì nói.
"Ừ." Diệp Hiểu Tư đứng lên, nhanh chóng chạy ra cửa, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa qua mắt mèo, liền đơ cả người.
Diệp Hiểu Hà tới đây làm gì vậy?
Câu hỏi này rất nhanh hiện ra trong đầu, ngay sau đó, Diệp Hiểu Tư lập tức bừng tỉnh.
Chắc là người ba làm cho cô đau đầu kia phái tới rồi.
Thở dài, rồi mở cửa, Diệp Hiểu Tư tựa vào cửa, khoanh tay lại, "Có việc gì không?"
Diệp Hiểu Hà nổi giận đùng đùng nói, "Mày làm cái quái gì mà mở cửa lâu quá vậy!"
Nhướng mày, Diệp Hiểu Tư nhún nhún vai, "Gió lớn, không nghe được."
"F*ck!" Diệp Hiểu Hà nhịn không được liền chửi thề, hung hăng trừng cô, muốn đi vào trong.
Diệp Hiểu Tư bước qua một bước chắn ở trước cửa, "Có việc gì thì nói ở ngoài đây được rồi."
Căn hộ này, là nhà của cô và Nhan Mộ Sương, không cho phép loại người như Diệp Hiểu Hà bước vào được.
"Bên trong có thứ gì không thể nhìn à?" Diệp Hiểu Hà khinh thường trề môi, "Phòng ở tốt như vậy, chẳng lẽ mày được tên đàn ông nào bao nuôi à?"
Ở trong thư phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Hiểu Tư quay lại, Khang Quả Duy không kiên nhẫn được liền đi ra, vừa lúc nghe Diệp Hiểu Hà nói như vậy, liền nhướng mày, đi tới khoác tay lên vai Diệp Hiểu Tư, "Hiểu Tư nè, ở đâu ra con nhỏ hoang dã này vậy, nhìn y hệt như con gà chọi vậy..."
Nghe được lời này, khóe miệng không khỏi co giật vài cái, Diệp Hiểu Tư thấy sắc mặt Diệp Hiểu Hà xanh mét, cố gắng nhịn để không cười ra tiếng.
Khang Quả Duy nhìn Diệp Hiểu Hà từ trên xuống dưới một phen, sau đó kéo vai Diệp Hiểu Tư lại, "Về phòng làm video đi, mấy con gà rừng tới chào hàng này, giao cho mấy đại thúc xử lý..."
"Phốc..." Diệp Hiểu Tư cuối cùng cũng cười phá lên, xoay người đi theo Khang Quả Duy, "Nói với ba cô, bổn thiếu gia không rảnh để chơi với ông ấy."
Con mẹ nó, phiền chết đi được, cùng lắm thì đi Đức với mẹ là được chứ gì.
Diệp Hiểu Tư nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm mong đợi, nhưng mà nghĩ tới ba mẹ Nhan Mộ Sương đều ở đây, công ty cũng ở đây, không khỏi thở dài.
Phỏng chừng, khả năng cũng không lớn lắm...
"Mày!" Diệp Hiểu Hà thấy cô muốn đóng cửa, nhanh chóng lách người vào, "Tao muốn vào thì vào, cái con tạp chủng này."
"BA!" Cánh cửa bởi vì Diệp Hiểu Hà chen vào nên bị mở ra, Khang Quả Duy nhanh chóng hung hăng tát một cái, "Miệng sạch một chút."
Diệp Hiểu Tư lắc đầu, kéo Khang Quả Duy lại nói, "Được rồi, cậu về thư phòng đi, hôm nay mình phải làm xong hết mấy cái đó, đừng ở đây lãng phí thời gian với loại người này nữa."
Nếu như đặt tình huống này vào thời gian trước kia, cô nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất thương tâm, nhưng mà bây giờ, Tiêu Nhàn Ninh đã trở về, chân tướng vào mười mấy năm trước cũng đã được đưa ra ánh sáng, cô không phải