Chương 104: Diệp Hiểu Tư tức giận
Beta: Utano_Yuuki
"BA!" Lại thêm một tiếng giòn vang, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhàn Ninh đã tát thêm một cái vào má bên kia của Diệp Định.
Diệp Hiểu Tư mở to mắt và miệng ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình.
Đúng là... Quá dữ...
Lúc này Diệp Định mới lấy lại tinh thần, quay qua nhìn Tiêu Nhàn Ninh, hét lên, "Bà làm gì vậy."
"Ai cho ông đánh con gái tôi!" Tiêu Nhàn Ninh không hề sợ hãi, hét lên, "Con gái của tôi mà ông cũng dám đánh à?"
"Bà!" Diệp Định tức giận đến run cả người, tay chỉ vào Tiêu Nhàn Ninh một hồi lâu cũng không nói ra lời.
"Mẹ, sao mẹ về sớm vậy?" Diệp Hiểu Tư nhìn thấy cảnh này, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên từng màn bọn họ cãi nhau khi cô còn bé, hơi nhíu mày lại, đi tới bên cạnh Tiêu Nhàn Ninh.
Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày, nhìn dấu tay trên mặt Diệp Hiểu Tư, cắn răng, hung tợn trừng Diệp Định, "Ông nói nhanh, rốt cuộc ông đã đánh con gái của tôi bao nhiêu lần rồi?"
Ông ta đánh bao nhiêu lần, bà nhất định phải đánh lại bấy nhiêu!
Diệp Định thở phì phò, ngực lúc lên lúc xuống cho thấy ông đang tức giận tới cực điểm, "Đó là con gái của một mình bà à? Nó cũng là con gái của tôi! Mà bà trở về đây để làm gì!"
Khó trách Diệp Hiểu Tư lại hỏi ông vấn đề kia, thì ra là do mụ đàn bà này.
"Là con gái của ông à?" Tiêu Nhàn Ninh nở nụ cười châm chọc, "Có người ba nào mà lại đi đánh con gái của mình không? Hả? Ông còn dám nói con bé là con gái của ông nữa à?"
Nếu không phải bà đã về, Hiểu Tư nhà bà còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa đây?
"Tôi..." Diệp Định lập tức á khẩu không trả lời được, liền quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy một tờ giấy dán ở trên tường, "Hừ! Tôi dĩ nhiên là phải đánh nó rồi, bà nhìn cái tờ giấy kia xem!"
Vừa nói xong, liền đi tới muốn xé tờ giấy đó xuống, thì bị Diệp Hiểu Tư chặn lại.
"Tránh ra!" Diệp Định đỏ mắt nhìn cô, "Mày làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn dám ngăn tao lại nữa à?"
Diệp Hiểu Tư không hề né tránh, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông, "Dù sao đi nữa, ông cũng không được chạm vào tờ giấy đó."
Mấy tờ giấy ở trong tay, cô không thể làm nhăn được, chết tiệt, chờ lão già nhàm chán này với Diệp Hiểu Hà cút đi, cô phải dán lại từng tờ một mới được.
Lúc này, Diệp Hiểu Hà thừa dịp Diệp Định dạy dỗ Diệp Hiểu Tư liền chạy vào thư phòng, khi nhìn thấy bạch y thư sinh với bích y nữ hiệp ở trong hai cái laptop, thì liền kinh ngạc.
Thì ra hai cái người đáng ghét này, lại là Diệp Hiểu Tư với bạn gái của cô?
Thảo nào hai người đó đê tiện tới vậy!
Cười nham hiểm, cũng không chú ý người ở trong phòng khách còn đang cãi vã, liền đi ra khỏi thư phòng, khi Diệp Hiểu Hà nhìn thấy Tiêu Nhàn Ninh thì sửng sốt, sau đó khinh thường liếc bà, rồi đi tới trước mặt Diệp Hiểu Tư.
"Chậc chậc, Chính là tiểu bạch kiểm?" Diệp Hiểu Hà đi vòng quanh cô, "Sương Nguyệt Dạ? Mày là cái đứa nào? Là con đàn bà dâm đãng đã lên giường với người khác? Hay là cái đứa trẻ trâu được con đàn bà dâm đãng đó nhặt được?"
"BA!" Diệp Hiểu Tư không chút do dự tát thẳng vào mặt nàng, cái tát này cô dùng hết tất cả sức lực của mình, làm Diệp Hiểu Hà phải lùi lại mấy bước, sau đó Diệp Hiểu Tư nhanh chóng tiến lên đạp nàng một cái, trong lúc Diệp Định còn đang kinh ngạc, liền đạp Diệp Hiểu Hà té xuống, hai bàn tay nắm chặt lại, lạnh lùng nói, "Mày thử lặp lại một lần nữa."
Diệp Hiểu Hà che cái bụng đau đớn lại, sợ đến nỗi không thể nói được một lời.
Nàng chưa từng nghĩ tới con nhỏ Diệp Hiểu Tư yếu đuối lúc nào cũng để cho người khác khi dễ, vào lúc này lại bộc phát ra sức mạnh kinh khủng và khí tràng lạnh lẽo tới như vậy.
Diệp Định cũng kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Tư, còn chưa kịp tức giận, thì thấy Diệp Hiểu Tư chỉ vào cửa, trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hà, "Cút ra ngoài!"
Chuyện gì cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng cô không thể chịu đựng được khi nghe thấy nương tử nhà cô bị Diệp Hiểu Hà nói như vậy.
"Mày lại dám đánh tao!" Diệp Hiểu Hà nằm ở trên mặt đất giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn ở bụng làm nàng phải ngồi bệt xuống đất, sau đó nước mắt nước mũi liền chảy xuống, nhìn Diệp Định khóc lên, "Ba, nó dám đánh con, nó lại dám đánh con, cẩu tạp chủng này đánh con..."
"Câm miệng!" Diệp Định đang muốn mắng Diệp Hiểu Tư, vừa nghe vậy thì hung hăng trừng nàng một cái, liền thầm mắng ở trong lòng.
Cái con đầu heo này, Diệp Hiểu Tư là cẩu tạp chủng, vậy ông là cái gì? Sao ông lại sinh ra đứa con gái ngu như heo vậy trời...
Lại tức giận trừng Diệp Hiểu Hà thêm một cái, "Khóc cái gì mà khóc, đứng qua một bên cho ba."
Nếu không phải nàng không biết cố gắng, ông cũng không đến nỗi phải cần Diệp Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư liếc ông, rồi lại nhìn Diệp Hiểu Hà đang cố gắng đứng dậy, thản nhiên nói, "Cút ra ngoài!"
"Diệp Hiểu Tư!" Diệp Định vừa nghe cô nói vậy thì càng giận sôi, "Mày đừng tưởng có Tiêu Nhàn Ninh che chở là mày có thể láo xược!"
"Con bé có thể láo xược đó thì sao, có ý kiến thì tới tìm tôi này." Không đợi Diệp Hiểu Tư nói, Tiêu Nhàn Ninh đã giành nói trước, sau đó tán thưởng nhìn Diệp Hiểu Tư, rồi quay đầu lạnh lùng nói với Diệp Định, "Không nghe Hiểu Tư nói gì sao? Cút ra ngoài!"
"Bà..." Diệp Định trừng mắt nhìn Tiêu Nhàn Ninh, thấy bà cũng đang trừng lại mình, bỗng dưng có hơi chột dạ, nâng tay lên nhìn đồng hồ nói, "Đã muộn rồi, tôi không muốn cãi vã với mấy người nữa."
Rồi lại nhìn Diệp Hiểu Tư, "Con lập tức đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái kia cho ba, nghe không?"
Diệp Hiểu Tư liếc ông, đi vào thư phòng kiếm băng keo trong suốt, rồi trở lại phòng khách chuyên tâm dán mấy tờ giấy bị xé xuống lại chỗ cũ.
Diệp Định thấy hành động này của cô, tức giận đè ngay chỗ trái tim, Diệp Hiểu Hà vội vàng đỡ ông lại, rồi nhỏ giọng nói với Diệp Hiểu Tư, "Cô xem ba cô đã tức giận thành cái dạng gì rồi? Đúng là cái đồ không có lương tâm, uổng công Diệp gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy!"
Động tác trong tay Diệp Hiểu Tư hơi dừng lại, không nói gì, rồi lại tiếp tục dán mấy tờ giấy, còn Tiêu Nhàn Ninh thì lại tức giận lần nữa.
"Diệp gia mấy người nuôi à? Hừ, mấy người ngoại trừ cho con bé phòng ở với tiền, còn cho con bé cái gì nữa?"
Vừa nói xong, Tiêu Nhàn Ninh liền xoay người nói với Diệp Hiểu Tư, "Hiểu Tư, mấy năm nay bọn họ