Chương 112: Tiểu lâu chủ làm quảng cáo
Beta: Utano_Yuuki
"Tướng công, chị xuống máy bay.... Em sao vậy?" Sau khi máy bay hạ cánh, Nhan Mộ Sương đổi sim điện thoại rồi gọi cho Diệp Hiểu Tư, thì lại nghe được vài tiếng nức nở, liền lo lắng hỏi cô.
"Nương tử, em thấy mình thật vô dụng." Diệp Hiểu Tư cầm điện thoại, đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn Diệp Định còn đang hôn mê, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền trượt xuống.
"Tướng công ngoan, làm sao vậy?" Đau lòng, ôn nhu nói với cô, Nhan Mộ Sương không khỏi thầm thở dài.
Nếu như nàng không tới Munich học thì tốt biết bao.
"Ba em... Ông ấy bị trúng gió, mới phẫu thuật ngày hôm qua, bây giờ còn chưa có tỉnh..." Nghe giọng nói quen thuộc kia của nàng, những cảm xúc vẫn luôn hoảng loạn trong lòng, rốt cuộc cũng được bình tĩnh lại, Diệp Hiểu Tư nghẹn ngào nói, "Có phải là do em quá bất hiếu, nên ông ấy..."
"Em đã đồng ý với chị là sẽ không tự trách bản thân mình nữa." Nhan Mộ Sương nhẹ giọng nói, "Ngoan, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều nữa, chờ ba em tỉnh lại rồi hãy nói, được không?"
"...Dạ." Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, dựa vào tường rồi lau nước mắt, "Chị đi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy, rất mệt."
"Ừm, chị không mệt, để chị nói chuyện với em một chút." Nhan Mộ Sương vừa nói, vừa chặn một chiếc taxi, nói địa chỉ, rồi lại tiếp tục nói với Hiểu Tư, "Tướng công, chị không ở bên cạnh em, em phải chiếu cố mình thật tốt, biết không?"
"Dạ." Ngoan ngoãn đồng ý, Diệp Hiểu Tư nói, "Chị cũng vậy."
"Được."
"Em nhớ chị." Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên nói ra, bĩu môi, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Bây giờ tướng công đang ở đâu?" Nhan Mộ Sương nở một nụ cười động lòng người, làm cho tài xế đang nhìn lén nàng qua kính chiếu hậu phải đỏ mặt.
Diệp Hiểu Tư nhìn xung quanh, ngoan ngoãn đáp, "Đang ở ngoài cửa phòng bệnh của ba."
Nhan Mộ Sương nghe vậy thì nhẹ nhàng nói, "Vậy em không được bĩu môi, chị không muốn bộ dáng đáng yêu của em bị người khác thấy đâu ~~"
"Hì hì..." Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch, "Được."
"Ngoan, đi vào phòng bệnh ngồi đi, đừng có đứng ở ngoài nữa." Nghe tiếng cười của cô, Nhan Mộ Sương lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ giọng dỗ dành cô.
"Ô, nhưng mà..." Diệp Hiểu Tư hơi do dự nhìn Miêu Vân Vân đang ngồi sửa móng tay với Diệp Hiểu Hà đang nhìn vào gương, bôi phấn ở trong phòng bệnh, ấp úng một hồi lâu, vẫn không nói với Nhan Mộ Sương.
"Đứa ngốc, có phải hai người đó đang ở trong phòng bệnh đúng không?" Nhan Mộ Sương lập tức biết cô đang chần chờ cái gì, liền hỏi.
"Dạ."
"Ngốc, em cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, nghe lời chị."
Diệp Hiểu Tư lại liếc nhìn người ở bên trong, suy nghĩ một chút, mới cảm thấy là mình cũng không cần phải trốn tránh các nàng, vì vậy cô có hơi thấp thỏm đi vào.
"Mày vào đây làm gì?" Diệp Hiểu Hà vừa thấy cô thì liền hét lên, ngay cả Nhan Mộ Sương ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được.
"Tôi tới thăm ba tôi không được à?" Diệp Hiểu Tư lạnh lùng nói, đi tới trước giường bệnh nhìn Diệp Định nhắm mắt nằm ở trên giường, thở dài, trong lòng càng thêm áy náy.
"Ba em sẽ tỉnh lại." Nhan Mộ Sương nói, "Con nhỏ Diệp Hiểu Hà kia, tướng công không muốn phản ứng thì cũng đừng phản ứng, nếu con nhóc ấy muốn bắt nạt em, thì em cũng không thể để bị bắt nạt được."
"Dạ, được." Diệp Hiểu Tư đáp ứng, nhìn thời gian, rồi nói, "Chắc chị cũng tới nơi rồi, chị đi nghỉ ngơi đi, em không làm phiền chị nữa."
Ở một bên, Diệp Hiểu Hà với Miêu Vân Vân nghe giọng nói ôn nhu của cô, ánh mắt càng thêm khinh bỉ.
"Ồ, thì ra là đang nói chuyện với con đàn bà dâm đãng kia." Diệp Hiểu Hà giễu cợt nói, còn cố ý nói với Miêu Vân Vân, "Mẹ, người nhìn kìa, có vài người đê tiện giống nó vậy đó, con đàn bà dâm đãng kia chỉ là một đôi dép rách bị người khác vứt đi, mà nó còn coi như bảo bối nữa kìa."
Lúc này, Nhan Mộ Sương ở đầu bên kia điện thoại cũng nổi giận, trên người nàng liền tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người qua đường theo bản năng phải tránh đi.
"Diệp Hiểu Hà, tôi đã nói qua, nếu cô còn dám nói nương tử của tôi một câu nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ đánh cô một trận." Con ngươi Diệp Hiểu Tư u ám, điện thoại đổi qua tay trái, tay phải thì nắm thành quyền đi tới chỗ Diệp Hiểu Hà.
"Mày.... Ở đây là bệnh viện, tao nói cho mày biết, mày tốt nhất đừng có xằng bậy..." Diệp Hiểu Hà bị cô dọa mấy lần nên có hơi sợ hãi rụt rụt người, Diệp Hiểu Tư tức giận trừng nàng một cái, lại bước tới chỗ nàng một bước, thì đột nhiên nghe được tiếng khóc long trời lở đất giống như giết heo của Miêu Vân Vân.
"Ông ơi là ông, ông mở mắt ra mà xem, ông vẫn còn đang hôn mê, mà đứa con gái bất hiếu kia của ông liền đánh hai mẹ con tôi, nếu mà ông đi, thì tương lai của hai mẹ con tôi sẽ ra sao đây..."
Tiếng khóc kia lớn đến nỗi làm cho mấy người đi ở bên ngoài nhìn vào trong, y tá cũng lại nhắc nhở hai người yên tĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Tư cũng có chút khinh thường.
"Bà..." Gương mặt Diệp HIểu Tư lập tức đỏ lên, ngón tay chỉ Miêu Vân Vân nửa ngày cũng không thể nói nên lời.
Nhan Mộ Sương vẫn không có cúp điện thoại nên đã nghe được hết, nàng vừa thấy bất đắc dĩ vừa yêu thương tướng công nhà mình.
Hai người kia, lại dám bắt nạt tướng công nhà nàng.
Diệp Hiểu Tư tức giận đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới nhớ tới điện thoại còn chưa có cúp, vội vàng nói với Nhan Mộ Sương, "Nương tử... À... Chị không có nghe được chứ?"
"Em nói xem?" Nghe cô hỏi như vậy, Nhan Mộ Sương dở khóc dở cười, "Âm thanh lớn như vậy, sao chị có thể không nghe được chứ."
"Ô..."
"Em nha..." Bất đắc dĩ thở dài, Nhan Mộ Sương cũng không nói tới chuyện này nữa, mà chỉ nói, "Tướng công ngốc của chị, chị phải sắp xếp lại hành lý, em nha, đừng