Chương 113: Tại sao tiểu lâu chủ cứ cẩu huyết như vậy
Beta: Utano_Yuuki
Trần Úc dẫn Hách Liên Tiểu Bạch tới trước mặt Diệp Hiểu Tư, sau khi bốn người ngồi vào chỗ của mình, nàng liền nói với cô rằng người đó sẽ là vệ sĩ của cô, thì Diệp Hiểu Tư vô cùng ngạc nhiên.
"Vệ sĩ của em á?" Diệp Hiểu Tư đang uống trà thì "Phốc" một tiếng phun chất lỏng ở trong miệng ra, dính hết lên người Khang Quả Duy.
"Họ Diệp!" Khang Quả Duy tức giận đứng dậy, "Cậu có ý gì!"
"Phốc... Ha ha ha ha..." Diệp Hiểu Tư không có hình tượng ôm bụng há miệng cười, không thèm nhìn Khang Quả Duy đang tức giận, "Ai kêu... Ai kêu cậu ngồi đối diện tớ làm gì, ha ha ha ha..."
"Diệp Hiểu Tư!" Mặt Khang Quả Duy vô cùng vặn vẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn phun ra lửa.
"Quả Duy." Trần Úc ngồi ở một bên bất đắc dĩ nhìn hai người đùa giỡn, một tay cầm tay Khang Quả Duy, một tay thì cầm khăn giấy lau nước đọng trên người nàng.
Khang Quả Duy thấy nàng ôn nhu như vậy, lửa giận lập tức biến mất, chỉ ngốc nghếch cười nhìn nàng.
Sau khi Trần Úc lau xong, liền để khăn giấy qua một bên, "Hai em nha, một người là chủ tịch kiêm tổng tài, còn một người là quản lý chi nhánh, sao vẫn còn trẻ con như vậy?"
Vừa nghe lời này, Khang Quả Duy mím môi, hai mắt rưng rưng nhìn bàn tay trắng nõn của Trần Úc, "Úc Úc, người ta muốn đi làm ở công ty chị. Người ta không muốn về đâu... 55555..."
Mấy ngày trước, anh trai của Khang Quả Duy tự mình đến thành phố Z, nghiêm túc dạy dỗ cô một trận, bắt nàng nhanh chóng về nhà giúp một tay. Khang Quả Duy vừa khóc vừa ồn ào lại ăn vạ một hồi lâu, mới làm cho anh trai luôn sủng nàng cho nàng ở lại thành phố Z, có điều là nàng phải tới công ty của nhà mình làm.
Trần Úc bất đắc dĩ nhìn nàng nhõng nhẽo, rồi liếc nhìn Hách Liên Tiểu Bạch từ mới bắt đầu vẫn cúi đầu uống trà không nói lời nào, liền vỗ lưng trấn an Khang Quả Duy, quay qua nói với Diệp Hiểu Tư, "Sương Sương sợ hai người kia sẽ làm ra chuyện gây bất lợi cho em, cho nên..."
"Ô..." Diệp Hiểu Tư gãi gãi gò má, quay đầu qua nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, vươn tay phải ra, "Chào cô, tôi là Diệp Hiểu Tư."
Hách Liên Tiểu Bạch để ly xuống, nhìn Diệp Hiểu Tư, chần chờ một hồi, mới bắt tay lại với cô, "Chào cô, tôi là Hách Liên Tiểu Bạch."
"Ơ? Cô họ Hách Liên sao?" Nghe được tên của nàng, Diệp Hiểu Tư cũng không đem lực chú ý đặt lên cái tên Tiểu Bạch làm người ta không nói được lời nào, chỉ tò mò hỏi, "Cô biết chị Thiền Hàn không?"
Chị Thiền Hàn?
Hách Liên Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, rồi lắc đầu như khúc gỗ, "Không quen biết."
"..." Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, âm thầm cười bản thân mình hiểu biết ít nên quá kinh ngạc, rồi nói với Hách Liên Tiểu Bạch, "Hey, vậy thì làm phiền cô rồi ~"
"Ừ."
A...
Thấy Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, ba người ở trong bao gồm Trần Úc đều cảm thấy có hơi kỳ quái.
Nếu là người bình thường mà nói, không phải sẽ khách sáo nói không phiền sao? Sao người này lại dùng sức gật đầu như vậy, bộ dáng lại còn vô cùng nghiêm túc nữa.
"Chị của tôi nói, đã được người khác ủy thác thì phải cố gắng." Ba người vẫn còn chưa kịp ngạc nhiên xong, thì lại nghe thấy Hách Liên Tiểu Bạch nghiêm túc nói tiếp, giống như những lời nói đó đều là tín ngưỡng của nàng.
Trần Úc trước tiên đánh đỡ bầu không khí lúng túng, liền nói, "Vậy Tiểu Bạch, mấy ngày này thì nhờ cô rồi."
"Ừm." Lại gật đầu thật mạnh.
"Đúng rồi, cô ấy sẽ ở đâu?" Diệp Hiểu Tư giống như là nhớ tới cái gì đó, liền hỏi.
"Nói thừa!" Khang Quả Duy liếc cô, "Đương nhiên là ở trong nhà cậu rồi."
"..." Diệp Hiểu Tư lại tò mò quay đầu nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, thì bất chợt thấy nàng cũng đang liếc mình, cô càng tò mò hơn nữa.
Sao lại có người có ánh mắt sâu thẳm tới như vậy nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy phức tạp?
"Cái này, tôi có thể gọi cô là Tiểu Bạch được không?" Sau khi Diệp Hiểu Tư lên xe, liền cho xe chạy rồi quay sang nói với Hách Liên Tiểu Bạch đang ngồi ở ghế phụ.
"Chị của tôi nói, tên gì gì đó chỉ là ký hiệu, cô muốn gọi thế nào cũng được cả."
"..." Diệp Hiểu Tư cầm tay lái nhìn thẳng về phía trước, lại nói, "Công phu của cô rất tốt sao?"
"Không tốt." Hách Liên Tiểu Bạch không chút do dự trả lời.
"Hả?" Diệp Hiểu Tư nghiêng tay một cái, xe cũng chạy xéo qua một bên, hoảng sợ vội vàng chuyển hướng để xe chạy thẳng lại.
Hách Liên Tiểu Bạch làm như không biết mình mới vừa gặp nguy hiểm, nhìn Diệp Hiểu Tư, giọng nói nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái, "Chị của tôi nói, làm người phải khiêm tốn."
"..." Diệp Hiểu Tư bó tay.
Vì vậy bầu không khí ở trong xe lại rơi vào yên lặng.
Diệp Hiểu Tư có hơi không quen ho vài cái, rồi lại tìm một đề tài nói, "Ừm... Vậy... Cô đi làm vệ sĩ, người nhà cô không có lo lắng sao?"
Hách Liên Tiểu Bạch trầm mặc trong chốc lát, rồi nói, "Tôi chỉ có một người chị, nhưng mà chị ấy không biết đã đi nơi nào rồi."
"À..." Diệp Hiểu Tư ậm ừ một tiếng, đột nhiên cô dâng lên một loại cảm giác cùng chí hướng, càng dâng lên suy nghĩ muốn tìm chị giúp nàng, "Chị của cô tên là gì, để tôi nghĩ cách tìm giúp cô."
"À..." Vẻ mặt ngàn năm không đổi của Hách Liên Tiểu Bạch rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, nàng hơi xấu hổ mím môi, lúc này mới ngượng ngùng nói, "Tôi... Tôi không biết."
"Hả?" Diệp Hiểu Tư lại hóa đá thêm lần nữa.
Tại sao lại có người không biết tên của chị mình?
Hách Liên Tiểu Bạch mất tự nhiên nhìn thẳng về phía trước, "Chị của tôi nói, tên gì gì đó chỉ là ký hiệu..."
"À..." Diệp Hiểu Tư đã rơi vào trạng thái lười suy nghĩ, cũng không tìm được đề tài để bắt chuyện, bèn ngoan ngoãn lái xe về nhà.
"Nương tử, em phát hiện vệ sĩ mà học tỷ Úc tìm cho em, rất thần kỳ." Vào buổi tối, Diệp Hiểu Tư gọi điện thoại cho Nhan Mộ Sương, giọng nói vô cùng hưng phấn.
"Ha ha..." Nhan Mộ Sương khẽ cười, "Thần kỳ thế nào?"
"Cô ấy rất nghe lời chị của mình, sau đó cô ấy nói muốn đi tìm chị, nhưng lại không biết