Edit: xuanruan
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
"Đúng đúng, từng người đi, ngẩng đầu ưỡn ngực thân thể thả lỏng, mỉm cười... ừm, tốt lắm!"
Trong hội trường nhỏ của trường, Vũ Văn Phỉ nhìn một đám nữ sinh đi qua đi lại trước mặt, vui mừng gật gật đầu.
Trải qua một tuần huấn luyện hiệu quả đã thập phần rõ rệt , những học sinh mới cơ bản đều đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của cách đứng thẳng và cách đi đường, ngoại trừ....
Thực tức giận liếc mắt, quay đầu nhìn người đang đứng ở một góc, bộ dạng lại còn cà lơ phất phơ, một tay đút túi quần cả người như không có xương tựa lên trên tường, Vũ Văn Phỉ cảm thấy sắp bị người kia làm cho tức chết rồi.
Chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngốc như vậy!
Ngay cả cách đứng thẳng và đi đường cũng không biết?
Không sai, người khiến Vũ Văn Phỉ sắp phát điên đúng là bạn học Diệp Hiểu Tư.
Mà bạn học Diệp Hiểu Tư của chúng ta kỳ thật cũng không nhàn rỗi, tuy rằng đang đứng ở một góc cúi đầu, thế nhưng miệng lại không ngừng mấp máy, dùng âm thanh nhỏ không để người khác nghe thấy mà than thở oán hận.
Cái gì nha, toàn cái gì không đâu...
Tại sao lại bắt cô đứng và đi đường như vậy a, xoay qua xoay lại, không làm tổn hại đến eo à.
Mẹ nó... động tác như vậy, mình làm sao có thể làm được, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Lúc Nhan Mộ Sương xuất hiện đứng ở cửa hội trường nhìn thấy một loạt nữ sinh bước đi tao nhã đang bước qua bước lại, mà Vũ Văn Phỉ thì đứng ở một bên ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng chỉ đạo gì đó.
Ơ?
Đứa nhóc kia đâu?
Không tìm được Diệp Hiểu Tưở trong đội ngũ, Nhan Mộ Sương có chút kinh ngạc nhìn khắp xung quanh. Khi nhìn đến một góc thấy người kia đứng không ra đứng hận không thể ngồi xổm trên mặt đất thì khóe miệng co quắp thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Người kia, thật đúng là đáng yêu quá mức rồi!
Kỳ thật, đêm đó Nhan Mộ Sương sau khi trở về phòng tức giận cũng liền tiêu tan.
Mỗi khi trời tối ở trên sân thượng đều nghe thấy đứa nhóc ngốc nghếch kia oán hận.
Đối với việc nhất thời tức giận cùng xúc động của mình Nhan Mộ Sương cảm thấy có chút buồn cười cũng thấy rất hối hận, nhưng cũng không tìm ra một lý do hoặc biện pháp nào đó để giúp Diệp Hiểu Tư.
Nhan Mộ Sương trong lòng cũng quả thật thực áy náy. Dù sao lúc trước khiến Diệp Hiểu Tư gia nhập lễ nghi bộ cũng bởi vì tư tâm của nàng. Hơn nữa lại thêm sự bất mãn của Vũ Văn Phỉ đối với nàng, nên nàng cũng không thể thiên vị thêm chút nào về chuyện của Diệp Hiểu Tư.
Ngược lại lại khiến người kia chịu ủy khuất.
Nhớ tới lần đó mưa như trút nước người kia còn đặc biệt mang ô đến đón mình, vẻ hối hận cùng áy náy trên lại tăng thêm một phần.
Diệp Hiểu Tư trộm đưa mắt liếc nhìn Vũ Văn Phỉ, phát hiện nàng đang quay lưng lại với mình. Lập tức đứng nguyên tại chỗ thực hiện động tác vặn vặn eo, lại đá đá chân, xoay xoay cổ một trận.
Thật là, luôn bắt cô đứng yên không được nhúc nhích, thật quá đáng!
Cũng không phải huấn luyện quân sự, dựa vào cái gì a, đây rõ ràng là đang phạt người khác mà!
Cho nên từ nhiều ngày nay, nàng tìm được cơ hội để lười biếng liền lười biếng.
Không phải là không có người trông thấy động tác của Diệp Hiểu Tư, nhưng tất cả mọi người đều đã là sinh viên. Cáo trạng cái gì gì đó quá ngây thơ lại đắc tội với người khác. Lại nói nhìn thấy Diệp Hiểu Tư như vậy cũng cảm thấy thú vị, dù sao mỗi ngày đều phải huấn luyện rất nhàm chán. Cho nên, cũng chẳng ai muốn nhiều chuyện đi tố giác với vị bộ trưởng nghiêm túc kia.
Nhan Mộ Sương nhìn các động tác "Một thôi một hồi" của người đang đứng ở góc kia, lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn cười.
Người này, thật là..
Đi vài bước để mọi người trong hội trường nhận thấy sự hiện diện của mình, Nhan Mộ Sương mang trên mặt nụ cười thân thiết.
Vũ Văn Phỉ sau khi nhìn thấy Nhan Mộ Sương, trong mắt hiện lên tia chán ghét, tiếp đó cười trừ, ngữ khí lại mang vẻ chế nhạo, "Chủ tịch đại nhân hôm nay như thế nào lại rảnh đến miếu nhỏ của tôi thị sát a?"
Đã thành thói quen với sự châm chọc của Vũ Văn Phỉ, Nhan Mộ Sương cũng không thèm để ý. Chỉ tiếp tục bước đến phía trước vài bước, ngữ khí thản nhiên đáp, "Nghe nói tất cả mọi người huấn luyện thật sự vất vả, cho nên mới đến xem."
"Chủ tịch đại nhân thật sự rất hiền hoà nha" . Con người đều sẽ ngầm so sánh ở trong lòng. Khi nhìn thấy Nhan Mộ Sương dịu dàng như gió xuân, những học sinh mới trong mắt đều lộ ra vẻ sùng bái.
Lúc này cũng chú ý tới Nhan Mộ Sương đến, Diệp Hiểu Tư thực buồn bực nhấc tay lên vỗ vỗ vào trán, có cảm giác thật muốn tìm cái hố để chui xuống.
A a! Thật là làm cho người buồn bực. Lúc mất mặt như thế này, học tỷ xinh đẹp như thế nào lại tới đây?
Nhan Mộ Sương tầm mắt trông thấy động tác của Diệp Hiểu Tư, khóe miệng nhịn không được giật giật vài cái. Cố gắng áp chế bảo trì hình tượng, thế nhưng độ cong ở khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Nàng... Sao lại thế này?" Ra vẻ không hiểu chỉ chỉ Diệp Hiểu Tư, lại nhìn nhìn Vũ Văn Phỉ.
"Đây chính là người mà cậu chọn vào a." Vũ Văn Phỉ vẻ mặt trào phúng, ngữ khí cũng chanh chua, "Cậu không biết năng lực của nàng?"
"Vũ Văn bộ trưởng nói đùa