Edit: xuanruan
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của người trước mặt, Nhan Mộ Sương có chút buồn cười lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
"Ách..." Diệp Hiểu Tư vội vàng bước nhanh vài bước đuổi theo, có chút luống cuống gãi đầu, nói, "Chúng ta đi đâu?"
"Quay về ký túc xá." Nhan Mộ Sương thản nhiên nói.
Trong lòng như lửa đốt chờ mong, đã thật lâu thật lâu không có gặp người kia rồi.
Trong lòng của nàng luôn tràn ngập nỗi nhớ mãnh liệt, lại không tìm thấy lối thoát.
Không phải chưa từng đăng nhập vào trò chơi qua. Chỉ là mỗi đăng nhập vào, lòng tràn đầy vui mừng cuối cùng cũng biến thành thất vọng, vô cùng thất vọng.
Thiếu thân ảnh màu trắng kia, xung quanh bích y nữ hiệp cảm thấy hết sức vắng vẻ, thậm chí, có chút hồn xiêu phách lạc.
Không biết người kia vì sao không online, tiếp theo lại nghĩ ở hiện thực người kia có lẽ đã có bạn gái, thậm chí đã có vợ. Hắn hiện tại đang bồi ở bên cạnh vợ của mình, cũng ôn nhu săn sóc giống trong trò chơi vậy. Nhịn không được nổi lên nhè nhẹ ghen tuông, tim cảm thấy đau nhói lên. (học tỷ, chị nhìn kế bên đi, hắn kìa *chỉ chỉ Hiểu Tư* (。・д・)/)
Thở dài, vì mình bị một người ảnh hưởng đến tâm tình mà buồn bực, Nhan Mộ Sương không phát hiện ra Diệp Hiểu Tư bất tri bất giác đã cùng mình đi song song, vả lại vừa đi vừa tò mò nhìn mình.
"Không phải nói có việc gì sao?"
Thân mình chấn động mạnh một cái, quay đầu nhìn người bên cạnh, Nhan Mộ Sương tức giận nói, "Em làm gì mà bỗng nhiên lên tiếng a, dọa chị một trận."
"Ách..." Diệp Hiểu Tư quýnh 囧.
Không dám nói nữa, tiếp tục bước từng bước đi theo Nhan Mộ Sương. Thỉnh thoảng lại lén lút liệc mắt nhìn Nhan Mộ Sương, trong đầu Diệp Hiểu Tư hiện lên các loại ý niệm, cuối cùng, thở dài.
"Tại sao lại thở dài?" Lần này, đổi thành Nhan Mộ Sương bỗng nhiên mở miệng.
"Ách..." Diệp Hiểu Tư cũng đồng dạng phản ứng.
Nhan Mộ Sương không vui, "Tại sao em luôn ngơ ngác như vậy a?"
"Ách..."
"Lại ách..."
"..." Diệp Hiểu Tư một trận dở khóc dở cười.
Như thế nào đột nhiên cảm thấy học tỷ xinh đẹp so với trước kia không giống nhau đây? (học tỷ bộc lộ tính ngạo kiều rồi (¬д¬。) )
Chẳng lẽ lại có hai nhân cách? Hay là... a, tại đêm nay là đêm trăng tròn? Diệp Hiểu Tư hiển nhiên đã đọc nhiều tiểu thuyết quỷ quái huyền huyễn* theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời. Không đúng, cũng chỉ là trăng khuyết thôi nha. Các loại ý niệm loạn thất bát tao hiện lên trong đầu Diệp Hiểu Tư, biểu cảm trên mặt cũng hết sức đặc sắc.
[*Truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo... được đặt trong bối cảnh siêu tưởng (tiên giới, ma giới...)]
Mắt nhìn vẻ mặt của Diệp Hiểu Tư "biến ảo khó lường", Nhan Mộ Sương không khỏi cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn, khóe miệng đã hơi hơi nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười.
Ở trong trường học này, nàng luôn mang mặt nạ để đối diện với người khác. Bây giờ, cuối cùng cũng có người có thể làm cho nàng sống thật với chính mình, thật sự khiến nàng vui vẻ nha.
Nếu như... Nếu như người kia, cũng có thể bồi ở bên cạnh mình thì càng tốt hơn.
Nhịn không được dâng lên ý nghĩ này, ánh mắt lại có chút ảm đạm.
Cách nghĩ như vậy, thật là suy nghĩ viễn vông mà.
Tại sao lại bất tri bất giác động tâm với một người lạ đây? Hơn nữa người lạ kia lại chỉ là quen biết trên mạng, mình kiếp này chưa chắc đã có duyên gặp mặt đâu.
Cước bộ từ từ chậm lại, Nhan Mộ Sương bỗng nhiên rẽ sang hướng đi đến phía hồ Mặc Minh của trường.
Diệp Hiểu Tư sửng sốt vài giây sau đó liền theo, cái gì cũng không hỏi, sau đó nhìn thân ảnh của người đứng ở bên hồ mà ngẩn người.
Nhan Mộ Sương hôm nay mặc một bộ váy đơn giản mày xanh, tóc dài xõa trên vai, ánh trăng chiếu xuống quanh người hiện vài đạo bạch quang, tựa như thiên tiên thánh khiết.
Bích y nữ hiệp bên Bích Thủy Hồ.
Đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu Diệp Hiểu Tư.
Nguyệt Dạ, Nguyệt Dạ...
Không nghĩ tới lại bắt đầu nhớ tới Sương Nguyệt Dạ, trong đầu kêu tên của nàng một lần lại một lần. Sau đó, bất tri bất giác nỉ non thành tiếng, "Nguyệt Dạ..."
Nhan Mộ Sương đột nhiên nghe được hai chữ này, trong lòng nổi lên gợn sóng, xoay người vẻ mặt kinh ngạc nói, "Em nói cái gì?"
"A?" Chớp chớp mắt, tiếp theo trong lòng dâng lên tia áy náy. Diệp Hiểu Tư thực mất tự nhiên cười cười, "Không không có gì, em là nói ánh trăng đêm nay đẹp quá nha."
Làm sao có thể... làm sao có thể nhìn học tỷ xinh đẹp liền nghĩ đến Nguyệt Dạ?
"À..." Nhận được câu trả lời như vậy, Nhan Mộ Sương không nghi ngờ chút nào. Quay người lại tiếp tục nhìn mặt hồ, không khỏi cười tự giễu.
Nàng sao lại nhớ kia người đến mức độ này?
Chỉ là nghe thấy hai chữ Nguyệt Dạ trong câu nói thôi, tại sao lại tưởng rằng người kia đang gọi tên mình đây?
Người kia luôn luôn gọi mình là nương tử, không phải sao?
Một đêm ôn nhu như này,bên hồ tĩnh lặng như này, nếu người kia có thể bồi ở bên cạnh mình thì sẽ tốt biết bao. (editor: sống ảo vừa thôi má :))
Diệp Hiểu Tư lắc lắc đầu, đem nỗi nhớ của mình đối với Sương Nguyệt Dạ để sang một bên, tiếp tục nhìn bóng lưng của Nhan Mộ Sương ngẩn người.
Không biết học tỷ xinh đẹp có phải đang nhớ đến ai hay không. Không biết Nguyệt Dạ có giống như học tỷ xinh đẹp nhìn một cái hồ nào đó mà nhớ đến nàng không. Không biết