"Đừng khẩn trương." Nhan Mộ Sương nhìn người bên cạnh sắc mặt có hơi trắng bệch, ngữ khí chậm rãi, cố gắng làm cho Diệp Hiểu Tư có thể tự nhiên.
Gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân mình đã hiểu, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Tiểu hài tử ngốc không tiền đồ, chỉ mới luyện tập thôi mà cũng căng thẳng rồi, mà khi đến ngày biểu diễn thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng nói như vậy, trong con ngươi xinh đẹp lại xẹt qua một tia đau lòng, Nhan Mộ Sương bắt đầu lo lắng có nên nói cho Vũ Văn Phỉ là không muốn cho Diệp Hiểu Tư lên sàn.
Không phát hiện ý nghĩ của người bên cạnh, Diệp Hiểu Tư nhìn người từng tổ từng tổ đi ra, càng ngày càng bối rối.
Tay run nhè nhẹ, ngón cái dùng sức đâm lên lòng bàn tay, hy vọng đau đớn kia có thể làm cho bản thân mình trấn định, lại bị giữ chặt.
Cảm thụ được trong tay thoáng lạnh, trộm nhìn qua Nhan Mộ Sương một cái, không nghĩ tới, lại cùng ánh mắt của nàng vừa vặn đối nhau, nhất thời một trận ngây ngốc.
Nàng lo lắng cho mình sao?
Nghĩ tới như vậy, tâm tình đang nhảy lên cũng chầm chậm an định lại.
"Tiểu hài tử ngốc, chúng ta nên đi ."
"Ân."
Buông tay đang giữ chặt, hai người sóng vai đi ra, Nhan Mộ Sương tao nhã bước đi, Diệp Hiểu Tư lại giống như tiểu hài tử cúi đầu đi bên người nàng, dưới đài nhất thời cười thành một mảnh.
Ngầm thở dài, giữ lại bàn tay người bên cạnh đã muốn lạnh đi, dừng bước lại.
"Các người luyện tập trước đi, để tôi đi dạy Hiểu Tư." Thản nhiên bỏ xuống một câu, Nhan Mộ Sương không để ý phản ứng những người khác lôi kéo Diệp Hiểu Tư rời khỏi hội trường nhỏ.
"Thực xin lỗi." Ra khỏi cửa, Diệp Hiểu Tư khiếp vía thốt lên."Em quá ngu ngốc."
Chắc chắn cô đã khiến người bên cạnh thất vọng rồi.
Nhan Mộ Sương dừng bước lại, sủng nịch tươi cười, "Không sao nha, em trước kia lại không có trải qua, như thế nào có thể nói chính mình ngu ngốc đây?"
"Chính là, chính là..." Bỉu môi, một bộ lại ủy khuất lại sợ hãi, Diệp Hiểu Tư "Chính là" nửa ngày không có nói ra cái gì.
Kỳ thật cô là muốn nói những người khác cũng không có trải qua, vì cái gì chỉ có mình cô mất mặt .
Chính là Nhan Mộ Sương xoa dịu cô bằng ánh mắt làm cho cô không thể nói nên lời.
"Tiểu hài tử ngốc, chờ trở về sân thượng chị hảo hảo dạy em." Dịu dàng cười cười, Nhan Mộ Sương cảm giác mình thật sự càng ngày càng hưởng thụ có một muội muội để quan tâm.
"Nha."
Ra khỏi cửa hội trường, cách hai mươi mấy bước là cầu thang, mà ở trên mặt đất ở gần cầu thang, là những chuỗi hạt thủy tinh rất nổi bật.
Cũng không biết tại sao nó lại ở nơi này, có lẽ, là con của thầy cô hoặc là con của mấy dì ở căng tin chơi đùa lưu lại.
Tối nay trăng rất nhỏ, ánh sáng của ngọn đèn ở bậc thang cực kỳ tối, vì thế bi kịch đã xảy ra.
Khi Nhan Mộ Sương đạp lên mấy hạt thủy tinh này thì theo bản năng nửa người trên ngửa ra sau, Diệp Hiểu Tư cả kinh liền vội vàng kéo nàng lại, cả người cô cũng bị kéo xuống theo, vì thế Nhan Mộ Sương ở phía dưới, Diệp Hiểu Tư ở phía trên, hướng ở dưới cầu thang té xuống.
Tuy rằng thân thể cực yếu, nhưng bởi vì thích chơi bóng rổ nên thân thủ thập phần linh hoạt, khi Diệp Hiểu Tư té xuống, một chân để ở bậc thang trên còn chân sau thì trụ lại ở bậc thang dưới, xoay người lại, từ phía trên chuyển sang phía dưới, sau đó, nặng nề mà ngã trên mặt đất, đầu bởi vì khẻ nâng cho nên không có đụng vào sàn nhà, lưng cũng hung hăng nện xuống dưới, mà tay, lại đem Nhan Mộ Sương ôm trong ngực.
"Khụ khụ..." Nặng nề ho khan vài tiếng, Diệp Hiểu Tư trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn làm cho cô khỏi hít một hơi, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới định thần lại, tiếp theo thì khẩn trương hỏi người trong lòng, "Chị có sao không vậy? Có bị trúng ở chỗ nào không?"
Nhan Mộ Sương được cô ôm trong ngực lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cái người đang cúi đầu nhìn nhìn người mình, mũi đau xót, nước mắt xém chút nữa chảy xuống.
Ban đầu, nàng hẳn là ở mặt dưới, nhưng người này, che chở chính mình như vậy, làm sao có thể bị thương được. Theo lí, nàng mới là người hỏi thương thế của cô mới đúng, chính là...
Diệp Hiểu Tư nhìn thấy Nhan Mộ Sương luôn luôn bình tĩnh lúc này nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, rất là hoảng sợ, vội vàng để nàng ngồi dậy, tay cũng bối rối lướt qua cổ nàng, cánh tay, vuốt ve lưng, bên hông, "Chị... có bị thương ở chỗ nào không vậy? Nếu không chúng ta đi bệnh viện đi?"
Nhịn không được ôm cái người đang khẩn trương vào trong lòng, hít hít mũi, "Chị không sao."
Ách?
Bị ôm như vậy, Diệp Hiểu Tư "Oanh" một tiếng khuôn mặt đỏ lên, cảm thấy lúng túng.
Lẳng lặng ngồi dưới đất thật lâu, thẳng đến khi Nhan Mộ Sương bởi vì gió đêm mà hơi hơi run rẩy, Diệp Hiểu Tư mới hồi phục lại tinh thần, "Cái kia, nếu không, quay về ký túc xá đi?"
"Ân." Cúi đầu lên tiếng, dùng sức đứng lên, ngay sau đó lại ngã vào trong lòng Diệp Hiểu