Diệp Hiểu Tư cõng Nhan Mộ Sương đến dưới lầu ký túc xá thì rốt cuộc nhịn không được phải ngừng lại há miệng thở phì phò.
Đau lòng giúp cô lau lau mồ hôi, Nhan Mộ Sương hơi hơi bối rối, nhớ tới trên lưng cô có thể có thương tích, lại dừng lại, "Để chị xuống ở đây đi, kế tiếp là phải lên cầu thang, em quá mệt rồi."
"Không sao!" Không chút do dự cự tuyệt.
"..." Đã dự liệu được câu trả lời như vậy, chỉ có thể phức tạp nhìn Diệp Hiểu Tư quay mặt đi, nhìn thấy từng giọt mồ hôi, trên gương mặt của cô chảy xuống.
Nâng tay, ôn nhu lau đi mồ hôi, sau đó mặt dán lên mặt của cô, cảm thấy nơi nào đó ở đáy lòng, không ngừng bị trêu trọc, làm cho nàng cảm thấy tim từng đợt đập nhanh.
Diệp Hiểu Tư cảm thấy gương mặt mình đã muốn nóng đến nỗi có thể luộc được một cái trứng gà.
Cảm nhận được cái kia dán lên mặt mình thoáng lạnh, còn có hơi thở đều đặn, sau lưng còn có thể cảm nhận được cái vật mềm mại kia, trong lòng tựa hồ đang gào thét lên, muốn đối với người ở phía sau làm ra việc... Không đúng đắn.
Không dám dừng lại nữa, sợ thân thể của chính mình sẽ nghe theo tiếng nói của trái tim, Diệp Hiểu Tư hít một hơi thật sâu, sau đó lại dùng sức mà đem Nhan Mộ Sương dịch chuyển cơ thể, sải bước về phía trước, bắt đầu từng bậc từng bậc đi lên.
Chân giống như bị tưới chì, nặng vô cùng, sức nặng trên lưng nguyên bản là không nhẹ lúc này tựa như thái sơn áp đỉnh, dưới ánh đèn mờ nhạt, hành lang yên tĩnh, chỉ nghe đến hơi thở thập phần trầm trọng.
Nhìn thấy Diệp Hiểu Tư như vậy, Nhan Mộ Sương trong lòng càng thêm đau, trừ bỏ việc giúp cô lau mồ hôi trên mặt, chỉ có thể nằm trên lưng cô, không thể nói ra lời.
Vừa lên tới hành lang lầu bốn thì Diệp Hiểu Tư nhịn không được dừng bước lại dựa vào tường, đứng trong chốc lát, cắn chặt răng, hướng điểm đến cách đó không xa.
Sắp tới rồi.
Cô ở trong lòng tự nhủ như vậy.
Khi đến cửa thì người sau lưng từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng, Diệp Hiểu Tư gần như lảo đảo đi vào, vội vàng đem Nhan Mộ Sương để lên giường, tiếp theo, sau đó mất hết sức lực ngồi trên mặt đất, mồ hôi từng giọt nhỏ trên sàn nhà, phát ra âm thanh "lộp bộp".
Trong bóng tối, Nhan Mộ Sương vịn tay lên đầu giường, sau đó một chân đứng lên.
"Chị đang làm gì!" Giọng nói Diệp Hiểu Tư vang lên, mang một tia lửa giận.
"A?" Từ trước đến nay vô luận có phát sinh chuyện gì cũng có thể bình thản ung dung độ nhiên bị tiếng la này hoảng sợ, sau đó nói, "Chị... đi bật đèn, rót nước cho em uống."
Trong giọng nói, lại có chút sợ hãi.
Hít một hơi thật sâu, từ mặt đất đứng lên, tới gần cái người còn đang đứng một chân, "Chị ngồi xuống đi, em đi bật đèn, rót nước cho."
"..." Mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Diệp Hiểu Tư, nhưng có thể cảm nhận được cô đối với chính mình đau lòng, khóe môi Nhan Mộ Sương giương lên nụ cười nhẹ, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, che dấu ý cười, ôm lấy cái người đang muốn đi bật đèn kia.
Ách...
Lần này khoảng cách là gần sát ngay mặt, Diệp Hiểu Tư đầu một trận cháng váng, tim đập 'thịch thịch thịch'. "A? Tim của em đập thật nhanh." Dù dán trên bả vai của cô, nhưng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập, Nhan Mộ Sương có chút kinh ngạc nói, sau đó có chút hiểu rõ.
Đứa nhỏ này, đang khẩn trương?
"Ách... Ách... Cái kia, em đi bật đèn." Diệp Hiểu Tư hai tay không biết nên để ở đâu, lắp bắp nói xong cũng muốn cho người trong lòng ngồi lại trên giường.
"Đợi một chút!" Tiếp tục ôm cô không buông tay, Nhan Mộ Sương giọng nói nhu nhược "Vì sao em lại luôn tốt với chị như vậy?"
Quá tốt, làm cho nàng động tâm.
Nàng thậm chí nghĩ đến, nếu là bạch y thư sinh kia, cũng chỉ có thể ân cần chu đáo săn sóc như người này.
"A?"
"Vì sao?"
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy biểu tình của nhau, Diệp Hiểu Tư do dự lại do dự, qua một thời gian cũng không nói gì.
Phải nói như thế nào?
Chẳng lẽ nói là mình thích nàng, muốn nàng làm bạn gái của mình sao?
Chỉ sợ nàng sẽ lập tức đẩy mình ra xa, không cho mình tiếp cận nàng nữa.
Nếu là như vậy, thà rằng không nói, ít nhất, nàng vẫn đối tốt với chính mình.
"Câu hỏi của chị rất khó trả lời sao?" Nghe tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương nhịn không được mở miệng hỏi.
"A? Ách... Cái kia, bởi vì chị là tỷ tỷ a, như vậy là bình thường mà?"
Không muốn nói ra sự thật để