"Diệp Hiểu Tư cậu là sắc lang! Nói! Nhìn lén Úc Úc nhà tớ bao nhiêu rồi?" Cùng hai vị mỹ nữ ký túc xá 403 nói chuyện phiếm, sau đó đi ra ký túc xá, mới vừa đi tới đầu hành lang cổ áo Diệp Hiểu Tư đã bị Khang Quả Duy níu lấy, tiếp theo là liên tiếp ép hỏi.
Úc Úc nhà tớ?
Bạn học Khang Quả Duy cậu cũng quá nhanh đi.
Diệp Hiểu Tư đối với nàng đã hết chỗ nói rồi, nâng tay, lấy tay đẩy từng móng vuốt đang nắm cổ áo của mình, nương theo ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt nhìn vào thủy tinh chứa bình chữa cháy, sửa sang lại cổ áo, lúc này mới thực khinh thường nói, "Tớ nhìn Sương Sương còn không kịp, nhìn Úc Úc nhà cậu? Tớ ăn no quá ha."
"Phốc... Diệp Hiểu Tư cậu không biết xấu hổ mà kêu học tỷ Mộ Sương là Sương Sương? Cười chết tớ..." Khang Quả Duy lập tức cười lên.
"Cắt!" Cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa nói chuyện, "Quan hệ của tớ cùng Sương Sương, tuyệt đối so với quan hệ của cậu còn học tỷ Trần Úc gần gũi hơn nhiều, cậu có thể kêu chị ấy là Úc Úc, như ghế nào tớ không thể gọi Sương Sương."
"..." Bị Diệp Hiểu Tư không lưu tình chút nào vạch trần vết sẹo, Khang Quả Duy cơ hồ là rơi lệ chạy theo sau lưng cô, "Ô ô ô, Hiểu Tư, tớ thật đáng thương, cậu nhất định phải giúp tớ."
Dừng bước lại, xoay người, Diệp Hiểu Tư thực đứng đắn nhìn nàng, "Cậu xác định cậu thích chị ấy, không phải nhất thời xúc động? Không phải thưởng thức? Không phải sùng bái? Giống như nam nhân thích nữ nhân?"
"Vô nghĩa, cậu cho là tớ ngu như cậu a!" Xem thường nhìn Diệp Hiểu Tư, nói cho cô biết chính mình đối lời của cô có bao nhiêu khinh thường.
"Được, tớ ngu." Diệp Hiểu Tư nhất thời nóng lên, chẳng thèm cùng nàng vô nghĩa, quay người lại tiếp tục đi về phía ký túc xá, "Cậu lợi hại, cậu cố lên, từ trong tay nam nhân kia đoạt lại Úc Úc nhà cậu."
"Ô ô ô ô ô, Hiểu Tư, tớ biết sai rồi." Cơ hồ là đi về phía trước giữ chặt cô lại, Khang Quả Duy đáng thương nói, "Tớ biết sai rồi, cậu giúp tớ đi."
Thở dài, đã tới cửa ký túc xá tay Diệp Hiểu Tư dùng một chút lực đem nàng kéo vào ký túc xá, đóng kín cửa, lúc này mới tức giận nói, "Không phải là tớ không giúp cậu, học tỷ Trần Úc người ta có bạn trai, còn rất ân ái nữa, chuyện này mọi người đều biết, cậu nói cậu... Ai, cậu thích ai không thích lại đi thích chị ấy đây?"
"Ô ô ô, tớ cũng biết a, chỉ là... chỉ là không kìm lòng nổi a."
Không kìm lòng nổi?
Cũng là...
Diệp Hiểu Tư có chút tán thành gật đầu một cái, tiếp đó trong đầu bỗng nhiên dâng lên một ý niệm.
Nếu học tỷ xinh đẹp có người thích, cô sẽ buông tha sao?
Diệp Hiểu Tư mê hoặc, cô không tìm được đáp án.
Trong lúc nhất thời, ký túc xá 302 lâm vào một mảnh yên lặng.
"Quên đi, không muốn, tớ đi tắm rửa, đi từng bước nhìn từng bước đi." Nhịn không được ngáp một cái, Diệp Hiểu Tư đi tới mép giường cầm quần áo đi tắm, như là an ủi chính mình, lại như là an ủi lời nói Khang Quả Duy.
"Cũng là, ai..." Khang Quả Duy ngã xuống giường, thấy Diệp Hiểu Tư đi vào phòng tắm, lúc này mới nhắm mắt lại, nhưng mà vừa nhắm mắt lại, liền thấy Trần Úc chỉ mặc váy ngủ.
"Ô ô ô ô ô..." Liều mạng ở trên giường lăn lộn, cố gắng đè xuống dục niệm nào đó, Khang Quả Duy cảm giác mình thật là điên rồi.
Úc Úc, mình muốn tiểu Úc Úc của mình, ô ô ô...
Không được, mình không phải là Diệp Hiểu Tư không tiền đồ, mình phải chủ động làm mới được!
Mở mắt ra, liếc mắt nhìn phòng tắm truyền đến tiếng nước, Khang Quả Duy âm thầm hạ quyết tâm nói.
Vì vậy, sáng ngày thứ hai...
"Hiểu Tư, nên rời giường..."
Nghe được giọng nói đang làm nhiễu mộng của mình, Diệp Hiểu Tư trở mình, sau đó nắm chăn bông kéo lên trên.
Khang Quả Duy bệnh thần kinh này, vẫn chưa tới sáu giờ mà đã liều mạng kêu cô rời giường, còn có để cho người ta sống hay không?
"Ai nha, sao cậu còn chưa rời giường nữa a, mau dậy đi!" Khang Quả Duy thực thánh mẫu kêu Diệp Hiểu Tư, hận không thể ở phía sau thêm một câu "Nếu không đứng lên thì sẽ bị muộn đấy".
Làm bộ như không nghe được giọng của nàng, dùng sức chui vào trong chăn, Diệp Hiểu Tư vẫn duy trì bộ dáng nhắm mắt, muốn để cho mình ngủ nhiều thêm một chút.
"Diệp Hiểu Tư!" liên tiếp gọi không chịu tỉnh, vì thế Khang Quả Duy bạo phát, tay dùng sức kéo chăn ra, tiến lên lắc lắc người cô, "Dậy nhanh lên dậy nhanh lên"
"Khang Quả Duy cậu bị bệnh tâm thần à, chính mình không ngủ được còn không để cho tớ ngủ!" Diệp Hiểu Tư nổi giận, trở mình ngồi dậy nhìn cái người đang híp mắt cười, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tớ không phải sợ cậu đón học tỷ Mộ Sương muộn sao?" Khang Quả Duy vẻ mặt lấy lòng, còn tới gần giúp cô đấm lưng.
"Đừng, cậu đừng đụng tớ, lưng tớ đâu còn đau." Nhanh chóng nghiêng người đi không cho Khang Quả Duy "Ăn no rồi lại tàn phá" đấm lên lưng mình, Diệp Hiểu Tư tức giận nói, "Sợ tớ đón chị ấy muộn? Tớ thấy cậu là sợ sẽ không kịp nhìn thấy Trần Úc đi."
"Hắc hắc, hắc hắc..." Cười ngượng vài tiếng, Khang Quả Duy lại bắt đầu giả bộ đáng thương, "Hiểu Tư, cậu giúp tớ một chút đi."
"Cắt." Không chút để ý đáp lời, xuống giường đi rửa mặt, Diệp Hiểu Tư liếc nhìn trời còn mờ tối ngoài cửa sổ, buồn bực thở dài.
Cô trở lại nhất định phải ngủ bù, dù sao xế chiều hôm nay mới có tiết.
A? Buổi chiều có tiết?
Động tác đánh răng dừng lại, Diệp Hiểu