Ngồi ở trước bàn lật cuốn sách chuyên ngành, Nhan Mộ Sương nhíu chặt mày, một chữ cũng không có nhìn vào.
Tầm mắt rơi vào vòng tay đậu tương tư để ở một bên, nhịn không được lại cầm lên, tay mơn trớn chữ ở mặt trên, ánh mắt lóe lên thần sắc phức tạp.
"Chậc chậc, lại đang nhìn cái vòng tay kia à." Trần Úc buông sách xuống, quay đầu nhìn động tác của Nhan Mộ Sương, mang theo tia hâm mộ nói, "Hài tử kia đối với cậu thật tốt không thể tốt hơn nữa, tớ nghe Quả Duy nói cái vòng tay này là Diệp Hiểu Tư tự mình làm, ngay cả khắc chữ cũng vậy."
Hài tử kia đối với cậu thật tốt không thể tốt hơn nữa.
Trong đầu lặp lại những lời này của Trần Úc, ngón tay nhỏ nhắn của Nhan Mộ Sương một lần lướt qua những chữ này, đáy lòng một lần nữa bị khơi lên.
Mộ khanh hiệt lai hệ tương tư, sương dạ thả tác quy nhân từ.
Một câu thơ như vậy, khảm tên của nàng lên, hao hết tâm tư của tiểu hài tử ngốc kia, cũng nói hết tâm ý của tiểu hài tử đối với người mình yêu.
Cho dù tiểu hài tử ngốc kia dùng điển cố truyền thuyết kia để che dấu ý nghĩa thật sự, làm sao nàng không nhìn ra.
Bắt đầu từ cái đêm bình an đó, bắt đầu từ cái lúc nàng ngủ bị hài tử kia hôn tỉnh, hết thảy, liền đã thay đổi.
Nàng vốn tưởng rằng hài tử kia bởi vì từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương, cho nên bởi vì muốn được nàng cưng chìu, mới có thể đối tốt với nàng như vậy, vượt qua hết thảy, nhưng bây giờ nghĩ lại, những thứ tốt kia, cùng những phương thức của nam nhân theo đuổi mình, quá mức tương tự.
Chỉ khác nhau ở chỗ, con ngươi của hài tử kia khi nhìn mình, vĩnh viễn đều trong veo, như một dòng suối, mà những nam nhân kia, lúc nhìn mình thì như những con sói ác độc tràn đầy dục vọng.
Khoảnh khắc khi bị nụ hôn nóng rực kia làm tỉnh lại, từ bỏ lòng tràn đầy kinh ngạc, còn có một tia sa vào nhỏ không thể thấy, cho nên sa vào trong nụ hôn mãnh liệt đó, sau đó, không biết nên đối mặt với người đang ôm mình như thế nào, chỉ có thể giả bộ ngủ.
Có thể cảm nhận được tiểu hài tử ngốc đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm tình, cũng không dám mở mắt. Suy nghĩ cực kỳ rối loạn, nhưng trong lòng lại nhớ tới thân ảnh màu trắng kia.
Nàng không để ý Diệp Hiểu Tư cùng mình đều là nữ tử, chẳng qua là...
Người nàng thích, là bạch y thư sinh kia.
Cho nên, không thể lầm lỡ với hài tử này.
Tựa hồ hết thảy đã sáng tỏ, vì vậy, nàng liền quyết định chậm rãi xa cách Diệp Hiểu Tư.
Trên đường đi trở về lều trại giả vờ vô tình né tránh hành động muốn dắt tay của mình, cố ý bỏ qua Trần Úc cùng Khang Quả Duy trêu đùa chính mình với cô, lúc đi ngủ thì nói muốn ngủ cùng một lều với Trần Úc, và sau cái đêm đó thì như có như không tránh né không hồi đáp tin nhắn của cô.
Nàng cho là, nàng có thể tàn nhẫn đối với hài tử kia, sau đó để hài tử kia đối với chính mình hết hi vọng, cho nên, rõ ràng trước đây có nói với hài tử kia là sinh nhật sẽ trải qua ở trường học, trước một ngày đã trốn về nhà.
Nhưng mà, tại sao những hành động của nàng ngay cả nàng cũng đều cảm thấy được sẽ làm tổn thương hài tử kia, Chính là, vì cái gì cử động của nàng ngay cả chính cô ta đều cảm thấy được sẽ làm bị thương đến hài tử kia, hay là do hài tử kia đối tốt với mình như vậy?
Cách một phút đồng hồ trước khi đến sinh nhật của nàng đã đem cái video đó gửi cho nàng, lúc đến không giờ, khi ngoài cửa sổ xuất hiện pháo hoa rực rỡ, chính mình mở video đó nhìn, lại nghe được một hồi tiếng đàn dương cầm dễ nghe.
Tiểu hài tử ngốc kia ngồi trước đàn dương cầm, nghiêm túc hát bài sinh nhật vui vẻ.
Còn có câu chúc sinh nhật vui vẻ mang theo tia xấu hổ.
Tất cả chuyện này, làm sao nàng lại không cảm động cho được?
Sau đó, lúc quay về trường học, thì nhận được vòng tay đậu tương tư làm từ tâm huyết của Diệp Hiểu Tư.
Từ khi thấy được câu thơ ở phía sau thì không có cách nào bình tĩnh được, lại nghe được Khang Quả duy nói vòng tay này là thành quả một ngày của tiểu hài tử ngốc, nàng làm sao có thể nhẫn tâm từ chối cái người chỉ biết đần độn nhìn mình cười?
"Sương Sương?" Trần Úc nhìn bằng hữu cầm vòng tay vẻ mặt trầm tư, nhịn không được mở miệng kêu.
"Ân?" Quay đầu nhìn nàng, Nhan Mộ Sương thả vòng xuống, quyết định trước vẫn là không suy nghĩ nhiều nữa.
"Cậu..." Ánh mắt Trần Úc xẹt qua cái vòng tay kia, suy tư một chút, nhẹ giọng nói, "Cậu gần đây làm sao vậy?"
Nghe nói như thế, Nhan Mộ Sương nhẹ nhíu mày, có chút không rõ nhìn nàng, "Cái gì?"
Tay nhẹ nhàng đóng sách lại, Trần Úc sửa lại suy nghĩ một chút, mang theo ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn nàng, "Cậu gần đây đối với Hiểu Tư... Ân, ngay cả tớ là người ngoài nhìn đều cảm thấy được cậu... có chút quá đáng."
"..." Nhan Mộ Sương không nói, tầm mắt lại rơi xuống vòng tay, lâm vào trầm tư.
Sắc mặt Trần Úc nghiêm túc lại, tiếp tục nói, "Ân, Quả Duy nói, Hiểu Tư em ấy mặc dù không có nói, bất quá, giống như là đang khó chịu."
Ngón tay nhẹ nhàng vân vê một viên đậu tương tư, nhìn chữ ''Tư'' ở trên, ngực đau xót, đầu ngón tay không khỏi hơi hơi dùng sức.
Nàng làm sao lại không biết chứ?
Mỗi lần nàng cố ý né tránh Diệp Hiểu Tư, mặc dù không nhìn ánh mắt luôn trong veo kia, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở thất vọng cùng tịch mịch.
Thở dài thật sâu, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, "Úc Úc, chẳng lẽ cậu không nhìn ra Hiểu Tư em ấy... Em ấy đối với tớ. . ."
Nhan Mộ Sương hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề mà thở dài, không có đem lời nói hết.
"Em ấy thích cậu mà." Trần Úc hiển nhiên biết ý tớ trong lời nói của nàng, như không có chuyện gì xảy ra đem lời nói bổ sung toàn vẹn, lại nói tiếp, "Tớ đã sớm biết."
Cái gì?
Kinh ngạc nhìn nàng, Nhan Mộ Sương thay đổi dáng vẻ bình tĩnh mỗi ngày, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra lời.
"Muốn hỏi tớ tại sao lại biết?" Trần Úc sáng tỏ nhìn nàng, cười nhẹ lắc đầu nói, "Cho nói nói kẻ trong cuộc thì u mê, tình cảm của Hiểu Tư đối với cậu rõ ràng như vậy, cậu một mực không nhìn ra. Tớ đã nói với cậu, lúc trước Hải Phong theo đuổi tớ cũng không