Ra khỏi tòa nhà, Diệp Hiểu Tư nắm tay Nhan Mộ Sương, mặc dù tim đập nhanh không ngừng, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.
Nhìn trộm nữ tử bên người làm cho cô động tâm, tay nắm trong tay hơi nóng lên, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nhan Mộ Sương dư quang liếc nhìn Diệp Hiểu Tư cười ngây ngốc, khóe miệng hơi câu lên nụ cười nhẹ, nụ cười yếu ớt chỉ lướt qua một cái, rất nhanh liền biến mất.
Tại sao bây giờ ngược lại mình lại muốn thân cận đứa bé này đây?
Lẽ nào bên đó mình bị Chính là tiểu bạch kiểm tổn thương, nên muốn chuyển qua Hiểu Tư bên này sao?
Nếu như vậy thì sẽ không công bằng với đứa trẻ luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.
Mặc dù trong lòng có cảm giác rung động, nhưng vẫn đè nén lại như cũ, trong con ngươi ấm áp của Nhan Mộ Sương đã biến thành lãnh ý, rút cánh tay ra khỏi tay Diệp Tiểu Tư.
Trên mặt Diệp Hiểu Tư hiện lên tia kinh ngạc, tiếp đó có chút luống cuống nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì quay đầu trở lại nhìn đường đi phía trước, miệng hơi hơi bĩu lên.
Cô có thể cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhiên lộ ra hơi thở xa cách.
Lúc lạnh lúc nóng, rốt cuộc là muốn làm gì đây...
Coi như Diệp Hiểu Tư khi bại khi thắng, sau khi ủ rũ thì lại lấy dũng khí tiếp tục, ở một khắc này tâm cũng có chút lạnh.
Mỗi lần đều là như vậy...
Không chớp mắt nhìn về phía trước, các cổ ủy khuất bỗng nhiên đánh úp lại, bỗng nhiên làm cho Diệp Hiểu Tư có chút buồn bực.
Mình đây coi như là bị xem thường sao?
Mỗi ngày đều chạy đến đây để bị ngược, dù bị đau đến chết đi sống lại vẫn phải lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Không vui, không vui , Diệp Hiểu Tư vẫn là quyết định trước không cần cùng người này dây dưa mới tốt.
Căn bản, căn bản có tốt đến thế nào đi nữa, thì trong mắt nàng cũng chẳng là cái quái gì, bản thân mình chỉ là một đứa theo đuôi không biết xấu hổ mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ủy khuất như vậy, rõ ràng chính mình chủ động, còn không được cái gì, ở một khắc này Diệp Hiểu Tư như một đứa trẻ đã rất nỗ lực nhưng vẫn không được thưởng kẹo vậy, rất tùy hứng.
Không muốn đi phản ứng lại nữ nhân lúc nào cũng tổn thương cô.
Hừ, không để ý tới chị ấy nữa! (Chồi chồi, dỗi rồi)
Tức giận nghĩ như vậy, hai tay Diệp Hiểu Tư đút vào túi, thờ ơ đi, mặc dù trong lòng vẫn có xúc động muốn nhìn lén người bên cạnh, nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế.
Cảm nhận được trên người cô tỏa ra cảm giác khác thường, Nhan Mộ Sương có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô nhưng chỉ thoáng thấy được gò má hiện lên nét lạnh lùng.
Tiểu hài tử thoạt nhìn vĩnh viễn đều yếu ớt nhu nhược này, nguyên lai cũng có lúc như vậy.
Chỉ là khi nàng thấy được một mặt lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy không muốn.
Đã quen Diệp Hiểu Tư luôn đơn thuần mà nhìn mình, đã quen ánh mắt Diệp Hiểu Tư làm cho mình cảm thấy ấm áp, đã quen toàn bộ lực chú ý của Diệp Hiểu Tư đều đặt ở trên người mình.
Nhưng mà bây giờ, khi nàng không có quen lúc Diệp Hiểu Tư bị nàng bức ra, thì nàng nên làm sao bây giờ?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hơi thở ra vẻ lạnh lùng cũng thu liễm xuống, nhưng không có nói bất kỳ lời nào với người bên cạnh.
Hai người cứ một đường quỷ dị như vậy trở về ký túc xá, lúc tới lầu ba, Diệp Hiểu Tư phá lệ không có lộ ra bộ dáng lưu luyến không rời, mà chỉ thấp giọng nói câu tạm biệt rồi liền xoay người quay về ký túc xá của mình.
Nhan Mộ Sương có chút ngây ngốc nhìn bóng lưng lộ vẻ lạnh lùng kia, tiếp đó trầm mặt xuống, lên lầu.
Đứa bé kia, là đang phát cáu với mình sao?
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Hiểu Tư tựa hồ đã quyết tâm, ở lì trong ký túc xá, hoặc là đi thư viện đọc sách, không còn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Nhan Mộ Sương như trước nữa.
Bất quá, mỗi ngày vẫn sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon qua, buổi tối lúc Nhan Mộ Sương có việc, cô cũng sẽ đi đón, nhưng cũng không còn si ngốc nhìn thiên hạ khiến cô động tâm như trước nữa, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng kia.
Cái câu 'cần lấy một mặt chân thật nhất để Nhan Mộ Sương nhìn' nói với Khang Quả Duy cũng không còn, có hứng thú thì liền đeo mắt kính, cũng không quản có gặp mặt nàng hay không.
Nhan Mộ Sương tự nhiên là đã phát hiện Diệp Hiểu Tư bất đồng, mỗi lần như vậy thì nàng cảm thấy khó chịu, nhưng không có cách nào vượt qua chướng ngại trong lòng muốn đi trấn an cái người đang phát cáu, chỉ có thể nhìn cô so với trước kia càng hời hợt.
Mà cặp mắt kính kia, càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Diệp Hiểu Tư đeo mắt kính lên, tựa hồ đã giấu đi hơi thở tiểu hài tử vốn có, cả người có vẻ càng thêm nhã nhặn nhưng cũng càng lạnh lùng hơn.
Cô như vậy, Nhan Mộ Sương không thích, nàng thích tiểu hài tử lúc nào cũng nhìn mình cười ngây ngốc kia hơn.
Cẩn thận nghĩ tới lời của Trần Úc, không phải không thừa nhận tiểu hài tử này làm cho nàng động tâm, nhưng vẫn cố kiềm chế để lừa mình dối người, nhưng mà trong lòng đối với thân ảnh bạch y thư sinh vẫn không thể quên, không nghĩ cũng không thể cứ như vậy mà tiếp nhận tiểu hài tử ngốc này.
Vì thế, hai người như vậy, quan hệ có vẻ hết sức quỷ dị, quỷ dị đến nỗi Khang Quả Duy muốn chửi Diệp Hiểu Tư một trận, Trần Úc thì nghĩ đủ cách muốn làm cho các cô cải thiện quan hệ.
"Oanh!" Một tiếng tiếng sấm lớn vang lên, giọt mưa từng giọt rớt xuống đất, Diệp Hiểu Tư nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, nhanh chóng chạy đi thu quần áo.
Đúng lúc này, Trần Úc đi vào ký túc xá các cô, vừa vào cửa thấy Khang Quả Duy thì liền xuất hiện bộ dáng đáng thương, "Tiểu Duy Duy, chị sợ sét đánh."
ORZ...
Tay Diệp Hiểu Tư đang thu quần áo run lên một cái, có chút buồn nôn nhìn Trần Úc ra vẻ đáng thương, ánh mắt lập tức liếc nhìn Khang Quả Duy đau lòng đi tới ôm cái người đang hoảng sợ, sau đó tiếp tục thu quần áo.
Còn nói cô ngu ngốc, Khang Quả Duy mới là đứa ngu ngốc đây!
Trần Úc đang giả bộ nàng cũng không nhìn ra được sao?T
Ôm thiên hạ có chút run rẩy vào lòng, lòng Khang Quả Duy đau nhói, ôn nhu an ủi, "Không sao, em ở đây."
Diệp Hiểu Tư tiếp tục trợn mắt, động tác trên tay không có ý dừng lại, nhưng