Dọc đường đi, thỉnh thoảng Diệp Hiểu Tư nhìn qua xem nước mưa có giội trúng người Nhan Mộ Sương hay không, mà mỗi lần nhìn thì hình như cây dù nhích lại gần mình quá, vì thế mỗi một lần nhìn cũng đều đem dù đẩy qua bên kia một chút.
Lại nhìn lần nữa, vẫn thấy bả vai của nàng bị ướt mưa, Diệp Hiểu lại một lần nữa đẩy dù về phía Nhan Mộ Sương, tay bỗng nhiên lại bị nắm lại.
Kinh ngạc giương mắt lên nhìn Nhan Mộ Sương, thì thấy người nọ lẳng lặng nhìn mình, trong con ngươi lóe lên tia sáng ôn nhu làm cho cô động tâm.
Chớp chớp mắt, một loại cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
"Đứa ngốc, nếu em đẩy nữa, thì cây dù cũng đẩy hết qua bên này rồi, em nhìn vai của mình kìa." Nhan Mộ Sương phá lệ hờn dỗi nói, ánh mắt rơi vào bả vai của Diệp Hiểu Tư, trong lòng một trận rung động.
Đã không chịu đựng nổi cảm giác đè nén tình cảm của mình, cũng không muốn thấy đứa bé toàn tâm toàn ý chờ đợi mình bởi vì mình mà dầm mưa, cho nên mở miệng nhắc nhở cái người đang đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên vai mình, mà trong giọng nói, nàng cũng không khống chế được mà trở nên ôn nhu.
Biểu tình kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt, cây dù trong tay không thay đổi vẫn đẩy qua, trong mắt lộ ra quật cường.
"Em..." Bất đắc dĩ nhìn cô, trong mắt không khỏi toát ra một tia sủng nịch, tiếp tục ôn nhu nói, "Căn bản mưa không có giội ướt chị a, đẩy qua bên em một chút đi."
"Không muốn." Dứt khoát cự tuyệt, Diệp Hiểu Tư không muốn để cho người bên cạnh mình bị ướt mưa.
Quả nhiên...
Mặc dù đối với thái độ như vậy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cảm thấy một trận cảm động cùng vui vẻ.
Chăm chú ngắm nhìn cô, tình ý đó làm trong lòng Diệp Hiểu Tư cảm thấy một dòng ấm áp đang chảy qua.
Nếu như có thể luôn luôn như vậy thì tốt rồi.
Lắc đầu, trong lòng âm thầm mắng người này quá ngốc, cuối cùng Nhan Mộ Sương mang theo điểm ngượng ngùng kéo cánh tay Diệp Hiểu Tư vòng qua vai mình, cả người hầu như là rúc vào trong ngực Diệp Hiểu Tư, sau đó đem dù kéo gần một chút, chắc chắn có thể hoàn toàn che khuất được mấy người ở phía trước không thấy hai người ôm nhau.
Một cỗ hơi nóng nhẹ nhàng lan ra khắp mặt, Nhan Mộ Sương không hiểu tại sao mình lại lấy tư thế mắc cỡ vùi ở trong lòng Diệp Hiểu Tư, chẳng qua là hoàn toàn theo bản năng mà làm như vậy.
Mà Diệp Hiểu Tư thì trợn mắt há mồm nhìn người đang mập mờ rúc ở trong lòng mình, thấy vẻ mặt nữ nhân như không có việc gì xảy ra, mặt đỏ lên.
Cái này... Cái này... là tình huống gì đây?
"Nhìn cái gì, về ký túc xá." Bị Diệp Hiểu Tư nhìn càng thêm ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba, Nhan Mộ Sương áp chế ý thẹn thùng, nhẹ trách mắng.
"..."
Vẫn là mưa như trút nước, vẫn là hai người, cùng một cây dù, tựa hồ là tái diễn lại quá khứ, nhưng tình cảm cũng đã bất đồng.
Mà bên kia, sau khi Diệp Hiểu Tư vội vàng ra ngoài, Trần Úc liền cười đắc ý.
Khang Quả Duy thấy bộ dáng này của cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên gò má cô, "Chị cố ý à."
"Hà?" Mở to mắt, một bộ dáng tò mò nhìn người đang ôm mình, "Em nói gì?"
"Ha ha..." Cười khẽ một tiếng, Khang Quả Duy lại cúi đầu hôn hôn cái người còn đang giả ngu,sau đó áp vào bên tai cô nhẹ giọng nói, "Úc Úc của em, là nữ nhân thông minh nhất thế giới."
Dịu dàng cười cười, nhắm mắt lại tựa vào trong ngực của nàng, Trần Úc ôm tay nàng hơi hơi dùng sức, nghe mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Khang Quả Duy rồi không nói gì nữa.
Cứ như vậy, thật tốt.
Chờ Sương Sương cùng Hiểu Tư cùng một chỗ, bốn người các cô có thể trôi qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
"Reng reng reng" Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Diệp Hiểu Tư cầm sách cùng bút đi ra phòng học.
Khang Quả Duy này, lại trốn học, lần sau phải tìm cơ hội nói với học tỷ Trần Úc. (Khỏi nói, giờ này Duy Duy đang ngồi âu yếm với Úc Úc đây :)))) )
Trong lòng không biết là lần thứ mấy suy nghĩ, nhưng không có lần nào thực hiện, Diệp Hiểu Tư ở trên đường miên man suy nghĩ đi, không có chú ý tới có một nữ sinh đang đi theo ở phía sau.
Cho đến khi đi đến dưới lầu ký túc xá, gia hỏa chậm chạp trong đầu đang nhớ Nhan Mộ Sương lúc này mới ý thức được nữ sinh ở phía sau có hơi sai sai.
Nhíu mày, xoay người nhìn nàng, lại cảm thấy có chút quen mắt.
"Bạn là..." Mở miệng muốn nói cái gì, trong đầu hầu như là xoắn lại.
Cô gái này hình như ở trong bộ lễ nghi, nhưng mà...
Tên là gì ta?
La Nhã có chút hưng phấn nhìn người đang nhíu mày nghi hoặc, "Tớ ở trong bộ lễ nghi giống cậu."
"A..." Theo bản năng phát ra một chữ không có ý nghĩa gì, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói, "Tớ biết, có chuyện gì không?"
"Tớ thích cậu!" Không chút do dự nói ra, vẻ mặt La Nhã đầy chờ mong nhìn cô.
Diệp Hiểu Tư sợ ngây người, trợn mắt nhìn cái người tình yêu đầy cõi lòng đang nhìn mình.
Cô... Không nhớ mình với người trước mặt này có qua lại gì đi, ngay cả bộ lễ nghi cô cũng rất ít khi đi.
"Cái kia... Bạn nhận lầm người rồi." Kinh ngạc đến ngây người, cái tên cũng không nói ra khỏi miệng.
"Phốc..." La Nhã bật cười, không có vì lời nói như vậy mà tức giận, mà là đến gần nói, "Tớ thích cậu, Diệp Hiểu Tư, tớ nói nghiêm túc."
La Nhã cao hơn Diệp Hiểu Tư một chút, do có mang giày cao gót, cho nên lúc này coi như là đang nhìn xuống Diệp Hiểu Tư.
Hơi hơi cúi gần sát nàng, " Có lẽ cậu không hiểu tại sao, bất quá, tớ thích cậu, đây là sự thật."
"A?" Diệp Hiểu Tư càng ngây người, hơi hơi ngửa đầu nhìn nàng, không có chú ý tới khoảng cách của hai người hết sức gần.
Xa xa Nhan Mộ Sương liền thấy tư thế mập mờ của Diệp Hiểu Tư với một nữ sinh, nhìn cái người lúc nào cũng tốt với mình, trong con ngươi mơ hồ hiện lên một tia tức giận.
Hỗn đản, lại dám cùng nữ sinh khác mập mờ như vậy!
Nghĩ như vậy, ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới,