Beta: Utano_Yuuki
"Úc Úc, tối nay mẹ và ba con phải đi qua nhà bác Hà tham gia tiệc rượu, con có muốn đi cùng ba mẹ không?" Vào buổi trưa sau khi Ấn Nhã ngủ dậy thì liền đi tới phòng nói với Trần Úc.
Trần Úc đang cầm mấy bản hợp đồng công ty thì nghe Ấn Nhã nói vậy, không chút suy nghĩ liền nói, "Con không đi, ngài với ba đi đi."
Lắc đầu một cái, đã sớm đoán được phản ứng của con gái, Ấn Nhã nói, "Vậy con phải bảo Trương tẩu làm cơm tối cho con ăn, biết không? Hoặc là đi ra ngoài ăn... Đúng rồi, cô bé mà con hay mang về nhà chơi, sao mẹ không thấy cô bé qua đây chơi vậy?"
"..." Tay nắm chặt cây bút lại, Trần Úc càng thêm cau mày, cắn răng một hồi nhưng không nói gì cả.
Ấn Nhã có chút khó hiểu đi vào trong phòng nói, "Con sao vậy?"
Bà vẫn là lần đầu tiên thấy Úc Úc nhà bà có một đứa bạn thân như thế đây.
"Không có gì đâu mẹ, mẹ nhanh về phòng chọn quần áo đi, buổi tối chắc chắn sẽ có rất nhiều người."
"Con thật sự không có chuyện gì?" Mặc dù nghe nàng nói như vậy, Ấn Nhã vẫn không buông tha nói, "Có chuyện gì thì cứ nói với mẹ đi."
"Con không có chuyện gì đâu mẹ."
"Được rồi..." Nhìn con gái lại vùi đầu xem hợp đồng, Ấn Nhã không thể không thở dài.
Úc Úc hiếu thắng như vậy, phải tới lúc nào mới đi tìm bạn trai đây?
Như vậy cũng quá vất vả rồi.
Gần tối, Trần Úc nghe tiếng ba mẹ ra khỏi cửa, lúc này mới bỏ tờ hợp đồng không có bao nhiêu chữ xuống bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng mình.
"Tiểu thư, con muốn ăn cái gì không?" Trương tẩu từ trong phòng bếp đi ra, liền thấy Trần Úc, vội vàng mở miệng hỏi.
Lắc đầu, Trần Úc nhẹ giọng nói, "Trương tẩu, hôm nay là Quốc Khánh, tẩu đi về nhà trước đi."
"Nhưng mà.." Trương tẩu nghe vậy có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Úc, nghĩ tới việc nếu mình đi thì chỉ còn lại một mình Trần Úc, thì có chút khó xử đứng im tại chỗ.
Trần Úc có chút buồn cười nhìn nàng, "Trương tẩu, con cũng đã lớn rồi, nếu đói bụng thì con sẽ đi ra ngoài ăn, tẩu cứ đi về trước đi, con trai của tẩu hôm nay không có đi học mà."
"Vậy, vậy tẩu đi về trước?" Nghe Trần Úc nhắc tới con trai của mình, Trương tẩu càng thêm dao động, ngẩng đầu nhìn Trần Úc hỏi, "Tiểu thư con..."
Có thể ở một mình được sao?"
"Hà hà, con cũng không phải là lần đầu ở một mình, Trương tẩu cứ đi về trước đi."
"Vậy được rồi, tiểu thư con đói bụng nhất định phải đi ra ngoài ăn đấy nha."
"Con biết rồi."
Trấn Úc nhìn Trương tẩu thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cửa, thở ra một hơi thật sâu, vuốt vuốt mái tóc dài của mình, rồi đi xuống lầu, ngẩn người ngồi ở trong phòng khách.
Không biết Quả Duy bây giờ đang làm gì đây.
Dựa vào trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn đèn treo ở trên trần nhà, tầm mắt càng thêm mông lung, trong đầu không biết là đang suy nghĩ gì, tới lúc điện thoại vang lên thì mới phát hiện bất giác cũng đã hơn chín giờ.
"A lô." Nhìn thấy trên màn hình hiển thị là Mộ Sương, Trần Úc có chút khó hiểu nhướng mày, sau khi bắt điện thoại thì đang tính hỏi nàng không ngọt ngào với Hiểu Tư thật tốt đi mà gọi cho mình làm cái gì, thì liền nghe được một câu của Nhan Mộ Sương làm cho nàng ngây ra.
"Úc Úc, mới vừa rồi Hiểu Tư nhận được cuộc gọi của Quả Duy, nói là em ấy đang bị bao vây ở trong quán bar tên SOUL của gần nhà cậu, hình như là em ấy uống say, chúng tớ sợ em ấy gặp nguy hiểm, bây giờ tớ đang chuẩn bị đi qua, tớ tính nói với cậu..."
Sau khi Nhan Mộ Sương nghe được tiếng của Trần Úc thì giả vờ lo lắng nói với nàng, còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh "Đô đô".
Nhún nhún vai, cất điện thoại vào trong túi, xoay người, thì thấy Diệp Hiểu Tư đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
"Nương... Nương tử, chị..."
"Là Quả Duy nhờ chị nói như vậy, nói lúc chị nhận được tin nhắn của em ấy thì liền gọi cho Úc Úc."
"..."Diệp Hiểu Tư đứng hình.
Trần Úc không đợi Nhan Mộ Sương nói hết thì liền cúp điện thoại, ngay cả quần áo cũng chưa thay liền chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì liền gọi cho bảo tiêu nhà mình bảo họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới quán bar tên "Soul" kia.
Lái xe với tốc độ nhanh nhất chưa từng có tới quán bar kia, nhưng lại không thấy nhìn thấy bảo tiêu nhà mình, không khỏi cau mày một cái, rồi bắt đầu hối hận khi để cho bảo tiêu về nhà nghỉ ngơi sớm.
Dậm chân một cái, không chút do dự đi vào quán bar, vừa đi vừa mắng Khang Quả Duy cư nhiên không chịu thua kém mà chạy tới chỗ quán bar hỗn tạp, còn để cho mình gặp nguy hiểm, trong lòng càng thêm sợ hãi và lo lắng.
Cô đã nhanh chóng chạy tới, nhưng mà vẫn sợ Quả Duy sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy trong quán bar là một mảnh hỗn loạn, Trần Úc nhíu mày tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy thân ảnh của Quả Duy, càng thêm lo lắng.
Cầm điện thoại lên thuần thục nhấn một dãy số nhớ kỹ trong lòng, mới vừa nối máy thì liền trực tiếp hỏi, "Em đang ở đâu?"
"Ô... Úc Úc..." Đầu bên kia điện thoại là giọng nói mơ mơ màng màng của Khang Quả Duy, còn loáng thoáng nghe được tiếng cười vui vẻ của mấy nam nhân, làm cho Trần Úc càng thêm lo lắng bất an.
"Em đang ở đâu?" Ngữ khí lạnh lẽo nói, tay nắm thành quyền, cả người Trần Úc run rẩy, vành mắt cũng không kiềm được có chút chua xót.
Lúc này, Trần Úc liếc thấy bảo tiêu nhà mình đang đi vào, vội vàng vẫy tay để bọn họ đi tới. Nghe được giọng nói làm nũng của Khang Quả Duy ở trong điện thoại, "Em... Em đang ở quán bar nha." Trần Úc sắp tức chết rồi!
"Chị là hỏi em đang ở chỗ nào trong quán bar!" Một bên giữ điện thoại nói chuyện với Khang Quả Duy, một bên thì chỉ huy bảo tiêu tìm kiếm ở trong đám người. Có mấy tên đàn ông muốn tới gần, thì lại bị ánh mắt âm độ của nàng liếc một cái, cảm thấy sống lưng của mình một trận lạnh lẽo, không có ai dám cả gan chạy tới