Chương 81: Khang Quả Duy tuyệt đối sẽ không thua kém Diệp Hiểu Tư
Beta: Utano_Yuuki
Trần Úc đã khôi phục một chút trong trẻo lạnh lùng, con ngươi nhu hòa như có thể nhỏ ra nước, câu "Em yêu chị" của Khang Quả Duy vẫn còn vọng lại bên tai, động tác trên tay liền nhanh hơn một chút.
"Úc Úc, Úc Úc..." Hai tay Khang Quả Duy ôm cổ Trần Úc, đầu dùng sức ngửa ra sau, lẩm bẩm kêu tên Trần Úc, "Úc Úc, em yêu chị, em rất yêu chị..."
Con ngươi càng thêm thâm trầm*, một tay Trần Úc xoa ngực Khang Quả Duy, trêu đùa hạt đậu nhỏ đang nhô lên, trêu chọc làm cho người đang căng thẳng phải run rẩy kịch liệt, tiếp theo thì ngậm lấy hạt đậu đó bắt đầu mút nhẹ.
[*Kín đáo sâu lắng]
"Ô..." Cơ thể ưỡn thẳng lên, hai tay Khang Quả Duy nắm lấy bả vai Trần Úc, trước mắt cứ như đang nhìn thấy sấm chớp rền vang, một trận khoái cảm đáng sợ dường như đang nhấn chìm một chút thần trí còn sót lại của nàng, kích thích mãnh liệt làm cho nàng không chịu được phải mở miệng xin tha, "Úc Úc, quá nhanh... Không được... Chậm một chút..."
Thở gấp, động tác trên tay không vì lời nói của Khang Quả Duy mà chậm lại, Trần Úc nhìn chằm chằm vào gương mặt Khang Quả Duy, hung hăng hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át kia, đầu lưỡi bá đạo thăm dò vào quấn lấy cái lưỡi thơm tho của Khang Quả Duy, cho đến khi tách ra thì trên môi hai người xuất hiện một sợi chỉ bạc lấp lánh trong suốt dính vào nhau.
Trên tay cảm nhận được từng đợt chất lỏng ấm áp trào ra, trong lòng cô kích động liều mạng tấn công tới, Trần Úc dường như là mất đi lý trí trêu đùa Khang Quả Duy, cho đến khi ngón tay bị kẹp lại chặt chẽ, tiếp đó thì một dòng chất lỏng cuộn trào mãnh liệt thấm ướt cả ngón tay, sau lưng cũng bị Khang Quả Duy hung hăng cào mấy cái, cảm nhận được cơ thể người đang gắt gao ôm mình run rẩy dữ dội, lúc này mới buông Khang Quả Duy ra, nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên mặt người còn đang mê mang.
"Úc Úc..." Trong nháy mắt khoái cảm ùn ùn kéo đến làm cho Khang Quả Duy cảm giác mình đang trôi lơ lửng ở trên không trung, một loại cảm giác vô lực lan khắp người nàng.
Cho dù như thế nào thì cũng không buông cánh tay đang bị chất lỏng thấm ướt kia, Khang Quả Duy mơ mơ màng màng lẩm bẩm tên Trần Úc, làm cho Trần Úc càng thêm đau lòng.
Ôm chặt để nàng thoải mái nằm ở trong ngực mình, Trần Úc nhẹ nhàng vỗ lưng Khang Quả Duy, miệng thì nhẹ giọng dỗ nàng, "Ngoan, em mệt thì cứ ngủ đi, chị sẽ không đi đâu hết."
"Úc Úc... Úc Úc..." Thỏa mãn cảm thụ sự thân mật của Trần Úc, Khang Quả Duy lại dùng sức chui vào trong ngực cô, lúc này mới hoàn toàn mất đi ý chí rơi vào giấc ngủ.
Trần Úc nhìn Khang Quả Duy rất nhanh đã ngủ, trong lòng cô được tình cảm dịu dàng của nàng lấp đầy.
Như vậy, có phải là đại biểu Quả Duy của cô rất yêu cô hay không?
Lúc này đây, Trần Úc bắt đầu tự hỏi mình có nên bước ra trước một bước hay không.
Khang Quả Duy còn nhỏ, em ấy cho tới bây giờ đều chưa có nghĩ tới những chuyện xa xôi đó, không sao cả, cô sẽ suy tính cùng với nàng, cùng học với nàng để phấn đấu vì tương lai.
Cảm giác sáng tỏ thông suốt làm cho Trần Úc thoải mái nở một nụ cười thật to, cúi đầu khẽ hôn lên trán Khang Quả Duy, ôm nàng càng chặt hơn nữa, lúc này mới mang theo nụ cười hạnh phúc thiếp đi.
"Nương tử, chị nói xem, Quả Duy với học tỷ sẽ như thế nào a?" Bên này, Diệp Hiểu Tư ôm Nhan Mộ Sương, ở trong bóng tối muốn nhắm mắt lại ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, dứt khoát mở miệng hỏi người bên cạnh vừa nghe hô hấp thì liền biết còn chưa ngủ.
"Ha hả, em đoán xem." Ở trong tối mặc dù không thấy rõ gương mặt của Diệp Hiểu Tư, nhưng lại có thể đoán được vẻ mặt đáng yêu tò mò kia, đầu ngón tay của Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng di chuyển ở trên cánh tay Diệp Hiểu Tư.
"Ô... Em không đoán được."
"Ngốc ~~"
Cưng chìu nói với cô, Nhan Mộ Sương nhờ vào bóng dáng lờ mờ của cô, lại gần hôn hôn Diệp Hiểu Tư, "Ngủ đi, tướng công ngốc của chị, ngày mai em sẽ biết."
"..."
Diệp Hiểu Tư nghe lời nhắm mắt lại, cánh tay dùng lực làm cho Nhan Mộ Sương càng gần sát mình hơn, rất nhanh cũng thiếp đi.
Nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô, Nhan Mộ Sương lúc này mới mở mắt ra, dựa vào một ít ánh sáng nhỏ nhoi của mặt trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, ngón tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt của Diệp Hiểu Tư.
Tướng công, Úc Úc và Quả Duy cũng đã làm lễ nghi của vợ chồng rồi, chừng nào mới tới chúng ta đây?
Khi ánh sáng mặt trời xuyên vào cửa sổ làm chói mắt Khang Quả Duy, hơn nữa còn đánh thức người còn đang ngủ say, Trần Úc lúc này đã làm xong cơm trưa để ở trên bàn.
Khang Quả Duy còn chưa mở mắt liền đưa tay qua sờ chỗ bên cạnh, sau khi phát hiện ở bên cạnh là một mảnh trống không, liền kinh hãi, mở mắt ra nhìn trần nhà, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Chẳng lẽ chỉ là mộng thôi sao?
Nhưng mà khi nhìn căn phòng xa lạ cùng với nơi nào đó truyền tới cảm giác khác thường, nhắc nhở cho nàng biết đêm qua là chân thật.
Chẳng lẽ Úc Úc bị nàng dọa chạy luôn rồi?
Nghĩ như vậy, Khang Quả Duy vội vàng xuống giường, tùy tiện nhặt lấy áo ngủ để ở một bên khoác lên người, bước chân lảo đảo đẩy cửa chạy ra ngoài.
Đang nghĩ tới việc đi kêu Khang Quả Duy ra ăn cơm, Trần Úc nghĩ là vẫn nên bưng vào đút cho nàng ăn, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy bộ dáng Khang Quả Duy mặc quần áo xốc xếch, trong lòng lại cảm thấy tức giận, nhưng vẫn đè lại cảm giác này xuống, lắc đầu đi tới cột dây lưng áo ngủ giúp người đang còn đứng ngây ra ở đó, ôn nhu nói, "Chị đã làm xong cơm rồi, em lại đây ăn đi."
"Úc Úc ~~" Lúc này Khang Quả Duy mới phục hồi tinh thần lại, ôm lấy Trần Úc, trong giọng nói lộ ra nồng đậm ủy khuất, "Em nghĩ là chị đã đi rồi."
Thở dài, Trần Úc vỗ vỗ lưng trấn an nàng, "Chị sẽ không đi."
"Có thật không chị?" Mặc dù đã làm chuyện kia với Trần Úc, nhưng Khang Quả Duy vẫn rất bất an ngẩng đầu nhìn cô, sợ là cô đang lừa mình.
"Thật."
Nghe được câu bảo đảm như vậy, Khang Quả Duy lúc này mới nghe lời kéo Trần Úc ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn trên bàn để mấy món ăn sáng với cháo trắng, vành mắt có hơi ướt át.
"Căn nhà này chị rất ít khi lại đây, cũng may là Trương tẩu mỗi tuần đều sẽ tới đây dọn dẹp, sau đó còn mua một ít đồ để vào trong tủ lạnh." Trần Úc không có chú ý tới Khang Quả Duy kỳ lạ, gắp đồ ăn sáng bỏ vào trong chén Khang Quả Duy.
"..." Khang Quả Duy từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu không nói gì, trong lúc Trần Úc còn đang buồn bực, lại phát hiện người đang cúi đầu, trên mặt có một giọt nước mắt rơi vào trong chén.
Trái tim chợt đau nhói,