Đêm tối buông xuống, Ngọc Văn cho nhóm một ngọn lửa cao hơn nghìn mét tại trung tâm quần thể lều trại, tổ chức nhảy múa, ca hát và ăn uống cho tất thành viên trong công hội quay quanh ngọn lửa khổng lửa. Bản thân hài lòng nhìn tràng cảnh này, Ngọc văn cất bước lướt nhanh trên mặt biển, bố trí một thiên thuật bảo vệ phủ xuống và bao trùm cả đảo. Nhìn ánh lửa chập chờn trên đảo băng Ngọc Văn thì thào:
-Lúc này đây vẫn chưa phải lúc, các bạn của ta. Hãy để ta bảo vệ mọi người thêm một thời gian nữa vậy.
Nhìn mây đen, sấm chớp đang kéo đến từ chân trời. Ngọc Văn cũng không biết kết quả của tối nay sẽ ra sao, muốn bố trí thiên thuật đưa mọi người về thành phố Clouds Peace chỉ sợ không kịp nữa rồi. Ngọc Văn cũng không ngờ kẻ địch lại có vật gì đó dùng để che dấu khí tức kín kẽ đến vậy, khi câu phát hiện ra thì chúng đã áp sát đến nơi. Công hội của cậu bây giờ vẫn chưa đủ trưởng thành, Ngọc Văn không muốn có hy sinh vô ích nên cậu lẳng lặng tiến ra tấn công phủ đầu bọn chúng kéo dài thời gian để Mikari và Gikuya đưa mọi người về Clouds Peace.
Gương mặt vốn cười ấm áp của Ngọc văn bỗng chốc tản ra sát khí vô tận, thanh katana Kurogine hiện lên trong tay. Mây đen, sấm chớp và giông tố kéo đến sau lưng Ngọc Văn, sát khí cô đọng lại không khí chung quanh trở nên sền sệt đặc quánh, uy áp như thiên hà áp đảo đè nặng khiến sóng biển nổi lên ầm ầm. Ngọc Văn đứng nơi đó thanh Kurogine trong vỏ rung bần bật vì hưng phấn vì trận chiến sắp đến.
VÙUUUUUUUUUUUU!......
Điểm chân xuống mặt biển Ngọc Văn lướt thành một chuổi tàn ảnh kéo dài trên mặt biển. Khí thế Ngọc Văn mỗi một khắc cậu lướt đến đoàn thuyền đối diện lại tăng mãnh liệt lên khiến trời đất gầm thét. Sau lưng Ngọc Văn lúc này là vô tận sóng thần ầm ầm cuốn đến. Mỗi bước chân cậu bước ra là sát khí lại đang trào như núi lửa và ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ lao đi vùn vụt như sấm chớp hướng đoàn thuyền.
RÍTTTTTTTT!.....
Âm thanh xé gió thê lương ngập tràn trong thiên địa phát ra từ hướng đối diện khiến những người của đoàn thuyền kinh hoàng. Trong đoàn thuyền hiện đang có 20 Tiên nhân, tất cả đều nhận được tin tức về Công hội của Ngọc Văn từ Lục Đạo và quyết định tập kích Công hội non trẻ này. Mọi người đã chia ra hai nhóm, đoàn thuyền này có mục đích dẫn dụ Ngọc Văn rời xa Công hội, nhóm còn lại sẽ áp sát và tiêu hủy tất cả thành viên trong Công hội của cậu. Hiện giờ nhìn thiếu niên với khí thế áp đảo trời đất đang lướt về hướng mình khiến 20 tiên nhân đều mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Nhìn nhau liều mạng, 20 người đồng loạt dàn trận sau đó bắt ấn,
RÀOOOOOOOOO!.....
Nước biển bị hút mạnh lên tạo thành một tấm khiên 6 cạnh to đến 100000 mét, bên trên tấm khiên nước xoay vần các ký tự kỳ ảo.
Khoảng cách giữa Ngọc Văn và đoàn thuyền ngày một gần. Đặt tay lên chuôi kiếm, thanh Kurogine vẫn còn trong vỏ phát ra ánh sáng xanh đen chói lọi. Ngay lúc khoảng cách giữa Ngọc Văn và tấm khiên còn hai mét thì cậu tuốt kiếm.
KÉTTT….TTTTTT…!....
Tia sáng xanh đen bổ vào tấm khiên bằng nước khổng lồ phát ra âm thanh rít gào vang dội một góc trời. Nhìn những vết khổng lồ trên chiếc khiên 6 cạnh ngày một chằng chịt, 20 vị Tiên nhân trong lòng gào lên:
-Không thể nào đâu!.... Không thể nào!....
Ngọc Văn hờ hững nhìn chiếc khiên đang rạn nứt mạnh mẽ, thanh Kurogine lúc này vẫn chưa hoàn toàn tuốt khỏi vỏ. Bỗng nhiên cậu thu kiếm và nhảy lùi về phía sau.
UỲNHHHH!....
Chiếc khiên nổ thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ làm bầu trời nứt vỡ, mặt biển nổi sóng cao hàng nghìn km, bỗng Ngọc văn chống kiếm vào mặt biển và phun ra một ngụm máu đỏ tươi:
-Đến rồi.
Xoay người nhìn về hướng mọi người trong Công hội, Ngọc Văn hiện lên sự bất đắc dĩ. Chiếc lồng bảo vệ bao quanh đảo băng có tương quan trực tiếp với cơ thể Ngọc Văn, những tên Tiên nhân nhóm thứ hai đang công kích vào đó không khác nào trực tiếp đánh vào người cậu. Đây là biện pháp cấp bách duy nhất lúc đó để bảo vệ việc di chuyển về thành phố của mọi người.
Nhìn thấy tình trạng của Ngọc Văn thì các Tiên nhân trong đoàn thuyền biết cơ hội phản kích đã đến. Tất cả tung ra nhẫn thuật của mình về hướng người thiếu niên trên mặt biển. Đủ luồng năng lượng mang tính hủy diệt cực mạnh hướng Ngọc Văn cuốn đến với khí thế như thác đổ. Gượng gạo đứng thẳng thân hình, Ngọc Văn cất tiếng cười:
-HA HA HA!... Muốn dồn chết ta sao.
Hai mắt nhắm lại, Ngọc văn một lần nữa đặt tay lên thanh Kurogine nhưng lần này không có sát khí, uy áp hoặc bất kì khí thế gì nổi lên. Tất cả đều thanh bình, tĩnh lặng đến lạ thường. Luồng năng lượng cự đại đổ đến và chôn vùi Ngọc Văn bên trong.
Hắn chết rồi!.
Các Tiên nhân nhìn cảnh này thì thở dài sau đó ngồi phịch ra sau, có thể sẽ bị linh hồn Akasai đại lục trừng phạt một chút nhưng cũng không sao. Chính ngay lúc này, trong trời đất phát ra âm thanh trong trẻo, lạnh lùng và bình đạm đến không tưởng:
-Duy Ngã kỹ…..
Nghe giọng nói này thì tất cả bật lên hoảng sợ.
-Không thể,….
-Chuyện gì,…
…
UỲNHHHH!....
Cả một góc trời