Ngọc Văn đang quan khán tấm bia đá bỗng dưng cả tấm bia dần mờ đi như muốn tan biến vào không khí, Mikari đang kết nối với tấm bia vụt biến mất. Ngọc Văn thất kinh, cậu lo lắng tìm khắp nơi cô vừa biến mất. Nhíu mày thật sâu sau đó cậu ngẩng đầu nhìn vào trần hành lang đăm chiêu, giọng Ngọc Văn vang vẳng trong hành lang vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng:
-Người vẫn còn sống đúng không Hoàng đế cuối cùng của Mirot – Ginvi S. Janvina. Mong rằng người đừng làm tổn thương cô gái người mang đi. Ta nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi thí luyện kết thúc. Nếu cô gái người mang đi bị bất kỳ tổn thương nào thì truyền thừa nơi đây có khả năng phải biến mất vĩnh viễn, xin Người hãy tin rằng ta có khả năng làm điều đó.
-HỪ!....
Trong hành lang vang lên tiếng hừ uy nghiêm và tràn đầy uy áp của đế vương, Ngọc Văn bị tiếng hừ lạnh này đánh thẳng vào cơ thể khiến trái tim rung chuyển dữ dội như muốn nứt ra, linh hồn cậu theo âm thành này muốn thoát ly cơ thể. Ngọc Văn ánh mắt vẫn lãnh đạm, lạnh lùng như cũ, cậu thản nhiên đối mặt âm thanh này, khí thế từ Ngọc Văn bộc phát và bùng nổ dữ dội, uy nghiêm của đế vương từ trên người cậu dần áp đảo luồng uy áp đang đè xuống.
-Ồ, thật có ý tứ, thú vị lắm!..., Được rồi, ta sẽ không đụng đến con nhóc kia, ngươi hãy chứng minh cho ta thấy rằng chúng ta có thể gặp mặt ở cuối thí luyện, Ha ha ha…
Âm thanh uy nghiêm, hoang cổ vang lên rồi tất cả biến mất như từng có gì xảy ra, Ngọc Văn khóe miệng trào máu tươi. Gikuya bên cạnh hoảng hốt đến bên lau vết máu tràn ra trên môi Ngọc Văn, cô tỉnh lại từ lúc Ngọc Văn cất tiếng nói với không khí, Gikuya chỉ thấy cậu tự nói với trần hành lang tối đen sau đó thì bỗng dưng tràn máu nơi khóe miệng, cô lo lắng nắm tay Ngọc Văn hỏi:
-Chuyện gì đã xảy ra vậy?. Mikari đâu rồi?. Em….
-Em không sao đâu. Chỉ là bị đảo lộn khí huyết trong cơ thể một chút, Mikari tạm thời an toàn, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thử thách của truyền thừa mà không có cô ấy.
Gikuya hơi buông lỏng cánh tay Ngọc Văn và gật đầu với cậu, Gikuya luôn đặt tin tưởng tuyệt đối với người thiếu niên trước mắt này. Cả hai cất bước hướng về trước trong hành lang thăm thẳm vô tận.
Ngày thứ nhất, hiện tại Ngọc Văn và Gikuya đã đi được 100Km, Gikuya từng hỏi Ngọc Văn vì sao không di chuyển nhanh hơn nhưng cậu lắc đầu nói rằng có di chuyển nhanh hơn cũng vô dụng.
…
Ngày thứ mười, hai người đã đi liên tục không nghỉ ngơi hơn 1000Km. Trên đường đi Ngọc Văn cũng không hề phung phí thời gian mà truyền thụ các tri thức mình học được từ Agus và Angler cho Gikuya. Việc cậu làm đã cải biến tầm nhìn vốn có của Gikuya và mở ra chân trời mới đối với cô. Hai người không hề cảm thấy sự nhàm chán mà vui vẻ nói cười trên hành trình không biết điểm cuối này.
Đang lúc Ngọc Văn giảng giải một số thắc mắc của Gikuya về các loài động vật sống tại vùng lốc xoáy của tinh hệ Ngân Diệp thuộc Lực Vũ trụ thì một đoàn ánh sáng xuất hiện trước mắt hai người. Ngọc Văn nhíu mày và kéo Gikuya lui về sau nhưng đoàn ánh sáng đã nhanh chóng bao phủ cả hai.
Khi Ngọc Văn mở mắt thì trong hành lang chỉ còn lại mình cậu, Gikuya đã biến mất. Trong mắt cậu chỉ ánh lên vẻ hoảng loạn trong chớp nhoáng sau đó cậu nhếch môi cười đầy tiếu ý. Ginvi cảm thấy nếu để hai người đi chung thì sẽ không đạt được hiệu quả cho cửa ải thử thách tính kiên trì nên ông ta đã tách Ngọc Văn và Gikuya ra hai con đường khác nhau, việc này diễn ra khá bất ngờ khiến Ngọc Văn hơi hoảng loạn tinh thần, nhưng nếu đã đoán được thì việc Ngọc Văn cần làm thời điểm này là tiến về phía trước.
1 tháng…
10 tháng…
1 năm…
10 năm…
…
Vẫn quang hành lang sâu thẳm này nhưng đã mười năm trôi qua, Ngọc Văn đã trải qua gần nửa triệu km đường đi, từng bước, từng bước,… tâm trí cậu không hề lay chuyển, vẫn kiên định với chấp niệm duy nhất là tiến về trước. Trong không gian Ký ức, Ginvi và hai cô gái khác là Mikari cùng Gikuya đang quan sát hành trình của Ngọc Văn. Cách đây 3 năm, Gikuya đã hoàn thành thí luyện và được đưa đến nơi này cùng với Mikari, hai cô gái tiến hành học tập kiến thức và các phương pháp vận dụng, hấp thụ các loại năng lược nhánh chính có trong không gian Vũ trụ.
Mikari luôn thắc mắc rằng tại sao Ngọc Văn vẫn chưa hoàn thành thí luyện dù đã qua hơn mười năm trời đằng đẵng, với trí tuệ của cậu thì đáng lý đã vượt qua thử thách thứ nhất. Ginvi cũng thầm than thở về chấp niệm mạnh mẽ của Ngọc Văn, ông rất tò mò về điều gì có thể khiến một thiếu niên đi trên con đường vô tận mà mặt vẫn bình tĩnh không hề đổi sắc.
50 năm
Quãng thời gian khiến cho Ginvi phải trợn mắt há mồm, dù có tâm trí cứng cỏi như thép nhưng đi được một quảng đường mà tâm trí vẫn như mặt hồ không gợn sóng giống Ngọc Văn thì không thể nào.
Nhìn sang Gikuya và Mikari đang tiến hành thử thách thứ hai thì Ginvi trầm trồ khen ngợi, cả hai đều có thiên phú cực cao, có thể đánh giá thiên phú và tiềm năng của hai người ở cấp độ S+ dựa theo chuẩn mực xếp hạng trong tất cả các vùng không gian