Nhận được “Hư Cảnh” Bản Nguyên, Ngọc Văn tiếp tục thử thách thứ hai của mình - Đến Hành tinh nguyên thủy Mil Lindra và sinh tồn tại nơi này trong vòng 2 năm. Mil Lindra là hành tinh có tuổi thọ non trẻ, nó vừa được hình thành 1 tỷ năm, đường kính 50000km, do vừa ra đời nên hành tinh này được sự bảo hộ của Ẩn Vũ trụ. Hơn 6 tỷ quái thú được gửi đến Mil Lindra từ các vùng khác nhau trong Ẩn Vũ trụ, Ẩn Vụ trụ cũng ban cho 6 tỷ quái thú bảo vệ sức mạnh đặc biệt kinh người, các ngoại khách đến từ tinh không khi tiến vào Mil Lindra sẽ chịu sự áp chế do các quy tắc của Ẩn Vũ trụ.
…
ẦM!....
-Chết tiệt!...
Ngọc Văn rơi xuống một vùng biển mênh mông, nước biển có màu tím đỏ trông rất kì dị. Cố gắng cử động thân thể nhưng sức mạnh của Ngọc Văn bị áp chế lại như một người bình thường, phía xa nơi chân trời là hình dáng của đất liền. Ngọc Văn cắn răng nhủ thầm:
-Sẽ không phải bơi đến đó chứ, chí ít cũng 1000km không đùa, mình ghét bơi,…
Nói rồi Ngọc Văn bắt đầu quạt tay bơi về hướng dải đất nơi chân trời. Chính lúc này cậu cảm nhận được một hồi nguy hiểm đang áp sát mình nhanh chóng. Rút thanh Kuragine ra, Ngọc Văn tĩnh lặng cảm nhận môi trường quanh mình, tuy đã bị áp chế sức mạnh nhưng giác quan, độ nhạy cảm, phản ứng và thân thể mạnh mẽ của Tiên nhân vẫn còn nguyên.
-Đến rồi!...
Vụt!...
Một bóng đen dài hơn 20 mét như chớp bắn về hướng Ngọc Văn, dưới nhãn lực của mình cậu vẫn có thể thấy đó là một con rắn xanh biển, trên lưng có đôi cánh chim màu đỏ thẫm trước trán mọc một cái sừng màu vàng có ẩn hiện sấm sét. Ngọc Văn đưa thanh Kurogine đâm ngược về hướng con rắn ngay khi nó đã áp sát cậu.
Keng!...
Con rắn cũng phản ứng cực nhanh, nó dùng chiếc sừng của mình để gạt đi thanh kiếm, con rắn lượn vòng xung quanh Ngọc Văn để tìm cơ một tấn công con mồi nguy hiểm trước mắt. Ngọc Văn bỗng nở nụ cười lạnh lùng:
-Xem ra cũng không cần phải bơi hơn 1000km rồi!.
Ngọc Văn thu thanh Kurogine về sau lưng, con rắn chớp lấy cơ hội này lao vụt về hướng cậu. Chiếc sừng vàng lóe ra những tia sấm sét nhỏ.
Oanh!....
Một tia sét trắng to tầm cổ tay người lớn bắn về hướng Ngọc Văn. Ngọc Văn dùng thanh Kurogine để dẫn lôi điện đang lan nhanh trong nước biển hút lại vào thanh kiếm sau đó giả vờ trôi nổi như đã bị tê liệt. Con rắn thấy con mồi đã bị tê liệt nên bơi đến gần, nó cũng không vội ăn, bản năng làm cho nó cảm giác được nguy hiểm. Phóng thêm một vài tia sét vào con mồi đang trôi nổi trong lòng biển mà vẫn không thấy động tĩnh, con rắn tiến đến và há cái mồm rộng như miệng giếng muốn nuốt sống Ngọc Văn.
Phập!... Phập!... Phập!...
Liên tiếp hơn chục chiếc phi tiêu có dây sắt mảnh đã cắm vào đầu con rắn và trói chặt mồm nó lại. Ngọc Văn cầm đầu dây còn lại như cương ngựa và leo lên trên cái đầu to như tảng đá lớn của con rắn. Con rắn vũng vẫy mạnh mẽ và muốn lao xuống đáy biển sâu thẳm nhằm ép chết sinh vật ghê tởm, gian trá đang cưỡi trên đầu nó. Ngọc Văn rút thanh Kurogine đang phát ra sấm sét ầm ầm từ việc hấp thu các tia lôi điện con rắn phóng đến cậu khi nãy, nhắm đến chiếc sừng vàng của con rắn cậu chém đến.
Bỗng nhiên con rắn dừng vũng vẫy, nó nhìn Ngọc Văn bằng đôi mắt đáng thương ngập nước. Sửng sốt trước biểu hiện nhân tính hóa của con vật trước mắt, Ngọc Văn tròn mắt hỏi:
-Ngươi muốn ta đừng cắt nó đi?.
Con rắn gật cái đầu to lớn màu xanh biếc, đôi mắt nó ủ rũ xuống tỏ vẻ đã chịu thần phục. Ngọc Văn thấy thế thì tự nhẩm:
-Điện Xà Missak làm sao có thể sinh ra trí tuệ được, điều này quá bất hợp lý, loại sinh vật bị lời nguyền rủa vĩnh viễn vô tri làm sao có thể sinh ra trí tuệ được,…
Ngọc Văn lắc đầu, trước tiên phải đến dải đất liền trước đã., cậu vỗ nhẹ vào đầu con Điện Xà Missak và nói với nó:
-Nếu ngươi hiểu được điều ta nói thì hãy đưa ta đến dải đất liền đằng kia.
Con Điện Xà rối rít gật đầu rồi vươn chiếc lưỡi ra liếm Ngọc Văn đang ngồi trên đầu, Ngọc Văn cốc vào trán khiến nó ủy khuất cụp đầu bơi về hướng dải đất liền nơi chân trời. Đến bờ biển thì Ngọc Văn nhảy xuống rồi thả dây trói trên đầu Điện Xà, sau đó cũng không quan tâm đến nó mà đi vào khu rừng rậm ven biển. Đi được vài bước thì cậu bất đắc dĩ quay người.
Xoạt!...
Nhìn con rắn to như một thân cây đại thụ đang run run núp sau một bụi cỏ lén lút gương con ngươi mọng nước quan sát Ngọc Văn làm cậu xém phun ra, cậu cười cười:
-Thật đáng yêu!. Ha ha ha. Ra đây đi, ngươi xem thử bản thân có thể giấu hết sau bụi cỏ bé xíu đó sao?.
Grư,… grư,…
Con Điện Xà bò ra sau đó trườn đến bện cạnh cậu và cọ đầu vào chân cậu dáng vẻ nịnh hót vô cùng. Suy nghĩ một chút thì Ngọc Văn nói:
-Nếu muốn đi theo ta cũng được, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Ngọc Xà, được không?
Grư,…
Vỗ vào đầu nó rồi Ngọc Văn cất bước vào rừng, dù sao thì hai năm tại hành tinh này cậu cũng cần một vài trợ giúp. Con Điện Xà Missak mở cánh bay