Ngọc Xà dẫn dụ con hổ theo phương hướng Ngọc Văn đã dặn dò, bãi đất trống hiện ra trước mắt Ngọc Xà, đây là nơi cuối cùng Ngọc Văn bảo nó dẫn dắt Cuồng Hổ Mingan đến.
Ngọc Văn khi thấy cả hai di chuyển vào giữa bãi đất thì hiện thân từ sau một thân đại thụ. Cậu nói rất nhỏ với Ngọc Xà:
-Di chuyển theo ta.
Con cuồng hổ gào lên rồi lao đến, Ngọc Văn dịch sang trái hai bước sau đó bật thật nhanh ra sau mười bước để tránh cú tát khủ khiếp của Cuồng Hổ Mingan. Ngọc Xà cũng di chuyển theo động tác của Ngọc Văn, cả hai khéo léo di chuyển tránh né các đòn tấn công của Cuồng Hổ, chẳng mấy chốc cả hai đã di chuyển ra khỏi bãi đất trống, lúc này giữa bãi đất trống chỉ còn lại duy nhất con hổ, Ngọc Văn giật ngón cái tay trái thật mạnh vào không khí.
Rầm!....
Thân hình như quả núi của con hổ ngã xuống mặt đất làm khói bụi bốc lên mù mịt.
GRAO!....
Con hổ phun ra một đoàn lửa về hướng cả hai nhưng Ngọc Văn lại giật mạnh ngón út tay phải vào không khí lần nữa, dầu con hổ chệch hướng về phía sau, luồng lửa đốt vào đuôi nó khiết nó rống lên đau đớn. Nếu quan sát thật kỹ có thể thấy mười ngón tay Ngọc Văn đều quấn những sợi tơ cực mảnh, mỗi một ngón tay cậu khi giật mạnh vào không khí thì con hổ đều sẽ có một động tác khác như là bị điều khiển vậy.
GẦM!...
Con hổ Mingan không ngừng vùng vẫy nhưng theo các ngón tay Ngọc văn chuyển động thì nó càng lúc cảm thấy lực trói buộc thêm siết lại.
Sau hơn 1 ngày….
Con Cuồng Hổ lúc này đã không còn dãy dụa mà vô lực nằm xoài trên mặt đất với tư thế kì quái. Ngọc Văn đến gần và rút thanh Kurogine ra muốn kết liễu sinh mệnh của con vật, Ngọc Xà trườn đến cạnh Ngọc Văn ngăn cản cậu đâm xuống, ánh mắt nó như muốn dò hỏi điều gì đó. Ngọc Văn lắc đầu nói:
-Sự kiêu ngạo của loài hổ Mingan không cho phép nó thuần phục bất kỳ ai khác, hoặc là giết nó hoặc là thả nó đi. Ngươi nghĩ nó sẽ để yên cho chúng ta nếu thả nó ra sao.
-Grư…
Ngọc Xà ũ rũ cúi đầu quay đi, ngay lúc Ngọc Văn muốn đâm xuống thì con Cuồng Hổ vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình, nó gầm lên một tiếng thật thê lương và bi thiết.
Ngao!...
Tiếng kêu yếu ớt phát ra từ một bụi cây gần đó. Một chú hổ con màu trắng trên lưng ẩn hiện những vằn vàng, tuy trong ánh mắt trong suốt long lanh chưa có những tia sấm sét và bốn chân cũng chưa tỏa ra ngọn lửa xanh biếc, nhưng Ngọc Văn cũng biết đây là con của Cuồng Hổ Mingan đang bị cậu trói lại. Ánh mắt con hổ đang bị Ngọc Văn trói trên mặt đất trở nên tuyệt vọng, nó ngẩng đầu nhìn Ngọc Văn với ánh mắt khẩn cầu tha thiết.
Ngọc Văn toàn thân chấn động mạnh mẽ, ánh mắt của bậc cha mẹ cầu xin sinh mạng cho con mình của Cuồng Hổ khiến cậu ngẩn ngơ. Hồi phục lại tinh thần, Ngọc Văn lắc đầu nói với nó:
-Ngươi không cần cầu xin ta. Xin lỗi…
Ngọc Văn vung kiếm vào một khoảng không gần đó, toàn bộ những trói buộc trên cơ thể Cuồng Hổ được thu lại thành một sợi tơ trên tay Ngọc Văn, cất nó vào sách trữ vật, cậu gọi Ngọc Xà và cưỡi nó bay lên không trung.
-Gầm!...
Con Cuồng Hổ sau khi thoát khỏi trói buộc thì chần chờ một chút rồi gầm nhẹ với Ngọc Văn khiến cậu nhíu mày, chẳng lẽ nó cho rằng thoát ra rồi thì có thể tiếp tục đấu với cậu trong trạng thái suy kiệt chưa hồi phục này.
-Grư!...
Ngọc Xà xoay đầu gừ nhẹ với cậu sau đó dùng đuôi chỉ vào bản thân và Ngọc văn rồi lại chỉ vào con Cuồng Hổ tiếp đó lại vẽ vào không khí hình gì đó. Ngọc văn hai mắt sáng lên:
-Ý ngươi nói là nó bảo chúng ta theo nó để nó tạ lỗi à?.
-Grừ!...
Ngọc Văn hơi suy nghĩ, Cuồng Hổ Mingan nổi tiếng là giống loài kiêu hãnh nó không mang trong người bản tính âm hiểm, cậu cũng không từ chối việc đi theo nó, thường thì những con thú hùng mạnh như Cuồng Hổ sẽ trấn giữ một điều gì đó quý giá, cậu cũng muốn tìm hiểu xem nó muốn làm gì. Nếu thử thách thứ hai là sinh tồn ở hành tinh này thì làm sao không thử tận hưởng nó theo cách của mình, đặt nặng vẫn đề này quá không phải cách hay, Ngọc văn quyết định sẽ thám hiểm toàn bộ hành tinh Mil Lindra trong thời gian ở đây.
-Ngươi dẫn đường đi.
Ngọc Văn nói với con hổ. Cuồng Hổ Mingan dường như hiểu được lời cậu, nó tha chú hổ con trong miệng rồi đạp bước vào không khí bay về một phương hướng, Ngọc Xà cũng mang Ngọc văn phóng vút theo.
Cả bốn người và thú đáp xuống một hang động dưới chân thác nước cao vút đang đổ xuống ầm ầm, Cuồng Hổ gầm lên một tiếng rồi bước xuyên qua thác nước. Ngọc Văn không do dự bước theo ngay lập tức. Kì lạ là không hề có một giọt nước nào rơi vào người cậu.
-Thác nước này chỉ là ảo ảnh thôi sao?. Thật thú vị….
Phía sau thác nước là một hang động ngọc thạch màu xanh lá sáng lấp lánh, Ngọc Văn nhìn thật kĩ vách hang động và thốt lên:
-Là Thế Giới thạch, hành tinh này không ngờ lại có thể sinh ra Thế Giới thạch.
Ngọc văn rất bất ngờ, Thế Giới thạch là một loại chất liệu kì lạ trong toàn bộ các vùng không gian Vũ trụ, nó là chất liệu cơ bản để hình thành một thế giới bất kỳ, lượng Thế Giới thạch càng nhiều thì thế giới được hình thành càng to lớn, không bao giờ có việc Thế Giới thạch bị dư ra sau khi thế giới đã hình thành. Tuy nhiên có vài trường hợp đặc biệt, một