Vân Thường Hi theo thói quen ăn xong lại tới tìm anh.
Hôm nay Vân Chính Toàn họp ở nơi có an ninh được đảm bảo nên không mang theo nhiều vệ sĩ, có điều Lập Khang Dụ là người được trọng dụng nhất nên đã đi theo ông rồi.
Lúc cô gõ cửa thấy Tống Bái ra mở, lập tức nhón chân nhìn vào bên trong.
Anh cũng đã quen với sự xuất hiện của cô, xởi lởi mời cô vào bên trong.
- Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn dặn dò hả? Hay muốn tìm tên Dụ thần kinh kia?
Vân Thường Hi tinh nghịch đáp lời, cười híp hết cả mắt:
- Chú ấy đi rồi thì thôi ạ.
Tống Bái định đóng cửa, nhưng chợt nhớ ra mình mới mua vài loại bánh mới ở cửa hàng gần đây nên muốn mời cô vào nhà cùng ăn chung.
Vân Thường Hi nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy vẫn còn sớm nên mới vào trong.
- Cháu đợi một chút, chú đi lấy bánh.
Vân Thường Hi ngồi xuống sofa, định tìm điều khiển mở phim gì hay để xem.
Đột nhiên, ánh mắt của cô va phải thứ đỏ đỏ ở kệ tivi.
Vân Thường Hi từ từ đứng dậy tiến tới xem thử đó là thứ gì.
Hóa ra là một sợi dây cầu bình an.
Đúng lúc đó, Tống Bái quay lại, trên tay cầm đĩa bánh và hai chiếc muỗng, nói với cô:
- Cháu lại đây ăn bánh đi, nhìn hấp dẫn lắm đó.
Cô cầm sợi dây trên tay, thắc mắc hỏi anh:
- Sợi dây này là của ai vậy ạ? Là của chú hả?
Tống Bái nheo mắt nhìn sợi dây đỏ vắt ngang qua ngón tay thon thả, trắng trẻo của cô, thản nhiên đáp:
- Không phải, là của Lập Khang Dụ đó.
Tối qua chú thấy cậu ta đem về, rút từ túi quần ra rồi ném xuống ngay chỗ đó.
Chú hỏi cái gì thì cậu ta bảo là vòng tay bình an, được xin từ chùa nào ấy không biết, hỏi chú có cảm thấy nguy hiểm thì đeo vào.
Con mẹ nó, nghe giống như muốn trù chú chết vậy.
Cái thằng mất não.
Vân Thường Hi nhìn Tống Bái đưa một miếng bánh kem to vào miệng, rồi lại nhìn vòng tay, nói:
- Cháu không nghĩ là chú ấy lại đến chùa xin vòng tay này đâu.
Có phải là mẹ chú ấy xin giúp cho không?
- Chú không biết, hôm qua chú không hỏi là ai xin.
Cô nghĩ chắc thế, vì tối qua Lập Khang Dụ nói người nhà gọi điện có việc.
Đúng lúc cô cũng muốn xin vòng tay bình an.
Ở lớp cô có một bạn đang bệnh, lúc bình thường hai người khá thân thiết nên lúc đi thăm cô muốn tặng thêm một chiếc vòng tay, chúc cô ấy sớm khỏe lại.
Nói rồi, Vân Thường Hi đặt chiếc vòng lại ở chỗ cũ, nhanh chân chạy lại sofa ngồi ăn bánh kem.
Buổi tối, Lập Khang Dụ cùng Vân Chính Toàn trở về nhà.
Cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt đã nghe tiếng xe moto của anh chạy đi xa.
Vân Thường Hi có hơi thất vọng, vốn dĩ còn đang định trò chuyện với anh vài câu.
Cô lẩm bẩm:
- Dạo gần đây sao chú bận vậy chứ? Không phải là...
Cô cố ngăn suy nghĩ là Lập Khang Dụ đang có bạn gái, tối nào cũng ra ngoài dành thời gian cho cô ấy.
Vừa tới đó thôi mà Vân Thường Hi có chút không chấp nhận được, trong lòng khó chịu không cách nào làm dịu được xuống.
Anh có bạn gái thì sao chứ? Cô đâu có làm gì được.
Vân Thường Hi uất ức không chịu nổi, bèn chạy ra ngoài ban công hít thở một chút cho bình tĩnh lại.
Lập Khang Dụ tới địa điểm hẹn như trong tin nhắn, thấy chiếc bàn trong cùng đã có bảy, tám người đợi sẵn.
Anh vừa tới bọn họ đã vui mừng:
- Anh Lập, ở đây.
- Chà, chà, lâu lắm rồi mới tụ họp đủ mặt mũi hội anh em cây khế, còn có cả em gái Tiểu Phương xinh đẹp nữa.
Bữa cơm hôm nay chắc chắn phải ăn uống no say mới được.
Lập Khang Dụ bước tới, cười nhẹ chào hỏi:
- Để mọi người chờ lâu rồi, tối nay xem như tôi mời vậy.
Người thanh niên đứng gần anh nhất vỗ tay nhiệt liệt, nói với mọi người trong bàn:
- Quả nhiên vẫn là đại ca của chúng ta hào phóng nhất.
Mười điểm, mười điểm!!!
Mai Tiểu Phương ngồi ở trong góc, nãy giờ vẫn cứ chăm chú nhìn anh, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười.
Lập Khang Dụ ngồi vào bàn, giơ tay gọi người phục vụ đem ra vài lon bia.
Mọi người lâu không tụ họp, mặc dù gần nhà nhưng đều vì công việc mà ít nói chuyện, hôm nay ngồi chung bàn chuyện nói không hết, cười nói rôm rả