Mai Tiểu Phương vốn dĩ còn đang định nói gì đó, nghe xong câu từ chối sáu mươi từ của anh thì lặng thinh.
Không phải khi nãy anh nói không say lắm à, sao giờ lại nói là say rồi? Hay là vì bia chưa kịp ngấm hết? Thấy Lập Khang Dụ đã sắp đặt hết nên cô cũng không nói gì nữa, đành chấp nhận việc không thể cùng ngồi chung xe với anh.
Hai người đứng ở bên đường chờ xe, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu về cuộc sống thường ngày, lần nào anh cũng chỉ trả lời hờ hững cho qua.
Mai Tiểu Phương trong lúc im lặng cố gắng động não nghĩ ra một câu chuyện khác nói với anh cho đỡ tẻ nhạt.
Đúng lúc cô mở miệng định nói tiếp, tiếng chuông điện thoại từ trong túi quần của Lập Khang Dụ vang lên.
Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau đó nhấn nghe.
- Alo?
Đầu dây bên kia, âm thanh trong trẻo của Vân Thường Hi vang lên, chỉ nghe một lần cũng có thể đoán được là của một cô bé nhỏ tuổi xinh đẹp.
Lập Khang Dụ dùng giọng điệu âm trầm đáp lại:
- Ừ.
- Chú...!đang ở đâu vậy? Ba về rồi nhưng em không thấy chú ở nhà.
- Tôi đang đi ăn với bạn.
Sao vậy?
Vân Thường Hi đang nằm trên giường, nghe thấy giọng của anh hơi khàn, lại trầm thấp khó cưỡng khiến cô thoáng chốc quên mất mình đang định hỏi gì.
Cô nằm lăn trên giường, lưỡng lự một chút rồi hỏi:
- Vậy tối nay chú có về không? Em có chuyện muốn hỏi chú.
Lập Khang Dụ hơi lùi lại một chút, cả người dựa trên chiếc xe moto đen của mình, khoanh tay trước ngực đáp:
- Không nên thức khuya, tôi về hơi muộn, có gì thì hỏi luôn đi.
Mai Tiểu Phương đứng bên cạnh nhìn anh, cảm giác hình như tâm tình của Lập Khang Dụ khi trò chuyện cùng người trong điện thoại dễ chịu hơn hẳn so với lúc nói chuyện với cô, cả hàng lông mày cũng đã giãn ra, giọng nói mềm mại đi đôi chút.
Cô cố nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tên người gọi tới nhưng đáng tiếc không nhìn ra.
Vân Thường Hi do dự một lúc rồi nói:
- Khi nãy em có ghé phòng chú, thấy trên kệ có một vòng tay bình an.
Đúng lúc em cũng muốn xin một cái, không biết là chú xin ở đâu thế?
Anh nghe cô nói muốn xin vòng bình an, không nhiều chuyện hỏi là xin cho ai, chỉ nghĩ dạo này chắc cô gặp vài chuyện xui xẻo, muốn nương tựa vào chốn tâm linh để yên tâm hơn.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn sang Mai Tiểu Phương đang cúi đầu nhìn chân bên cạnh, nhẹ nhàng đáp lại:
- Tôi xin giúp cháu.
- Được, em cảm ơn chú trước.
Lập Khang Dụ ừ một tiếng trong cổ họng, nhỏ đến mức gần như không nghe ra.
Vân Thường Hi cũng hết chuyện, muốn nghĩ ra để nói thêm nhưng lại thấy hơi lấn cấn nên đành thôi, chỉ bảo:
- Vậy chú về sớm một chút.
- Tôi biết rồi, mau ngủ đi.
Vân Thường Hi cúp máy, thầm nhủ sao ông chú này lại tẻ nhạt thế nhỉ, không có lời nào muốn nói với cô hay sao? Suốt ngày chỉ nhắc mấy câu như mau ngủ đi, mau ăn đi, học cho tốt, toàn lời mà người lớn luôn nói với mấy đứa nhỏ.
Cô không cam tâm, cô đã mười tám tuổi rồi, đã đủ tuổi quyết định cuộc đời mình rồi.
Ba mẹ còn không quản thì anh quản cái gì chứ? Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng đột nhiên nghĩ tới giọng điệu khi nãy của anh, chắc mẩm anh có uống bia rượu gì đó, cảm giác không nói thành lời trong lòng vơi đi gần hết.
Vân Thường Hi lại tưởng tượng ra một cảnh tượng lãng mạn rồi tự mình xấu hổ, chui tọt vào trong chăn mà cười khúc khích.
Lập Khang Dụ nhét điện thoại vào túi quần, quay sang hỏi Mai Tiểu Phương.
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối nay anh chủ động trò chuyện với cô.
- Vòng bình an em tặng tôi lúc trước là xin ở đâu vậy?
Mai Tiểu Phương nghe anh hỏi thì ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu đậm ánh lên một tia sáng.
Cô nhẹ giọng đáp:
- Cái vòng đó em xin từ chùa Miên Tự ở thành phố bên cạnh.
Mọi người đồn ngôi chùa đó linh lắm, nếu anh muốn thì em sẽ nhờ bạn xin giúp cho, bao giờ thì anh cần?
Lập Khang Dụ nhíu mày suy nghĩ, hình như lúc cùng Vân Chính Toàn đi công tác có đi ngang qua chỗ này.
Anh lục lại trong trí nhớ lịch trình mấy ngày tới của Vân Chính Toàn, hai ngày sau sẽ bay sang thành phố bên cạnh họp với chủ tịch thành phố.
Lập Khang Dụ nở một nụ cười lịch sự, trả lời cô, giọng nói đã dịu dàng hơn khi nãy rất nhiều:
- Không cần đâu, cảm ơn.
Tôi tự đến đó xin.
- Anh xin cho ai à? Có phải là xin cho bác gái không? Em tắc trách quá, chỉ xin có một cái.
Tại em thấy công việc của anh...
- Xe đến rồi.
Mau về đi kẻo cô chú lo.
Mai Tiểu Phương định nhân cơ hội này trò chuyện với anh lâu một chút, ai ngờ xe lại tới đúng lúc như vậy.
Cô nhìn chiếc xe, vẻ mặt tiếc nuối thấy rõ.
Lập Khang Dụ nhanh chóng chụp lại biển số xe, lắc lắc điện thoại trong tay rồi nói:
- Em yên tâm, tôi đã chụp lại rồi.
Mười phút nữa không thấy người về nhà sẽ ngay lập tức báo cảnh sát.
Lập Khang Dụ nói vậy để cô yên tâm.
Thành phố này khá lớn, hệ thống camera giám sát được trang bị đầy đủ, mấy năm nay có rất ít vụ bắt cóc hay đánh người cho nên căn bản không cần lo lắng.
Mai Tiểu Phương đành