Theo đúng lịch trình Vân Chính Toàn sẽ đi gặp mặt chủ tịch thành phố bên cạnh, bàn luận một số dự án quy hoạch vẫn còn bỏ ngỏ.
Tống Bái và Lập Khang Dụ cùng mấy người vệ sĩ nữa đi cùng với ông.
Hai ngày vừa rồi Lập Khang Dụ cố tình tránh gặp mặt Vân Thường Hi, mặc cho cô cứ rảnh rỗi là lại đến tìm.
Cũng không hẳn anh cố tình, chỉ là việc đi theo bảo vệ Vân Chính Toàn tốn không ít thời gian, vừa hay lại giúp anh quên đi cái phản ứng không nên có vào mấy ngày trước với cô gái nhỏ mới đủ tuổi kết hôn kia.
Lúc Vân Chính Toàn vào họp, anh là đội trưởng bố trí lực lượng bảo vệ an toàn cho ông, bản thân không hề lơ là mà đứng ngay sát cạnh, thân thể cao lớn lại cường tráng trông hệt như một pho tượng đồng đúc nguyên khối làm cho cô thư kí phía đối diện không ngừng nhìn lén rồi lại chỉnh sửa lại trang phục của mình.
Nhưng Lập Khang Dụ tuyệt nhiên không để ý đến, ánh mắt vẫn nhìn thẳng chính trực, tinh thần tập trung cao độ.
Đợi đến khi cuộc họp tạm dừng để nghỉ ngơi, anh mới đưa ông về khách sạn gần đó, giao ca cho Tống Bái rồi mới đi nghỉ trưa.
Anh chỉ ăn qua loa rồi bắt xe đi tới chùa Miêu Tự.
Khung cảnh ở đây khá tĩnh lặng, phía trước bậc thềm đi vào chùa còn có một cây bồ đề hơn trăm tuổi, lá rụng đầy cả đường đi.
Xa xa có thể nghe rõ tiếng quét xào xạc, làm người ta cảm thấy an yên hơn hẳn.
Lập Khang Dụ không có thời gian dạo quanh chùa để ngắm cảnh, anh nhanh chóng tìm người hỏi chỗ xin vòng tay bình an.
Anh đứng trước mặt vị sư đứng tuổi, bộ dạng hiền lành, thành khẩn đưa tay xin một chiếc.
Ông cười lên trông rất phúc hậu, đặt vào bàn tay thô ráp của anh chiếc vòng nhỏ màu đỏ, ôn tồn nói:
- Mong cho thí chủ ngàn điều bình an, vạn sự như ý.
- Cảm ơn thầy.
Lập Khang Dụ gật đầu mỉm cười, đáy mắt dịu dàng như nước.
Sau khi rời chùa, anh từ từ đi xuống bậc thang, nhìn sợi chỉ đỏ nằm trong tay, trong đầu chợt nghĩ tới hình bóng của Vân Thường Hi.
Cô đang cười rất tươi, còn nhỏ giọng gọi một tiếng chú ngọt ngào.
Anh bất giác mỉm cười, nụ cười nhẹ thoáng qua theo gió, rất nhanh không còn nhìn thấy nữa.
- Tôi cũng mong là thế.
Mong cho cháu cả đời bình an.
Tình cảm của Lập Khang Dụ đối với “cô cháu gái nhỏ” này khó có thể gọi tên.
Anh cũng không biết đó là do ở lâu thành quen hay là thực sự rung động, hoặc có lẽ anh đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu.
Lập Khang Dụ không biết, lại càng không muốn suy nghĩ nhiều về nó.
Trước giờ anh rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hầu như không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói hay hành động của họ.
Cho nên đối với phương diện tình cảm, anh chỉ là một kẻ to xác rẻ tiền, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.
Việc được trui rèn trong môi trường kỉ cương khiến khả năng kiềm chế của anh rất tốt, chỉ cần mọi việc tiến triển khác thường, anh sẽ ngay lập tức dùng lí trí đưa nó trở về vòng kiểm soát.
Duy chỉ có việc thân thể phản ứng với Vân Thường Hi là không.
Nhưng chí ít Lập Khang Dụ có thể tạo ra một biển cấm, xem đó là khu vực báo động mà tránh xa.
Lịch trình của Vân Chính Toàn kéo dài hơn dự tính, phải ở lại thêm nửa ngày.
Vân Thường Hi đợi anh từ sớm nhưng vẫn chưa thấy mặt, ủ rũ lên xe đi học.
Cô cực kì nhớ anh nhưng lại không dám gọi điện.
Mà nếu có gọi thì Lập Khang Dụ cũng không nhấc máy.
Bình thường anh rất ít khi dùng điện thoại, chỉ dùng bộ đàm để liên lạc với những người trong đội vệ sĩ, còn điện thoại thì tắt nguồn để trong túi quần.
Cho nên bất kể tin tức gì mà cư dân mạng quan tâm, về bê bối của minh tinh hay trào lưu đang nổi gì đó anh hoàn toàn không biết.
Lập Khang Dụ chính xác là một ông già! Nhưng mà bây giờ người già cũng đã sắp đuổi kịp công nghệ rồi, hình như chỉ có anh bị bỏ lại mà thôi.
Lúc Vân Chính Toàn về lại biệt thự nhà họ Vân cũng đã quá giờ ăn trưa.
Mỹ Tuyết Lệ vừa đi gặp mặt bạn bè về, ở bên cạnh tán gẫu với ông vài câu rồi cùng chồng lên lầu nghỉ ngơi.
Chiều nay Vân Thường Hi không có tiết nên vừa tan học lớp buổi sáng cô đã phi ngay về nhà.
Quả nhiên là đã gặp được người muốn gặp.
Lập Khang Dụ vừa cởi áo khoác ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giờ này đến tìm người chỉ có thể là Vân Thường Hi mà thôi.
Anh đột nhiên nhớ ra