Sau giờ ăn, Vân Chính Toàn nói muốn đi dạo, miệng cứ cười cười nói nói.
Vân Chính Kiệt thư thả bước đi cùng ông, hai cha con quả thực dáng đi cũng giống nhau.
Mỹ Tuyết Lệ đi bên cạnh, vốn muốn nắm tay cô cùng đi nhưng Vân Thường Hi tự lùi về phía sau, im lặng dạo bước.
Khuôn viên nhà họ Vân khá rộng lớn, đi dạo hai vòng đã xuôi cơm rồi.
Ba người kia vào trước, Vân Thường Hi nói còn muốn ngồi xích đu một lát mới vào.
Cô mới gội đầu xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, lúc này đang tung bay trong gió, đem theo mùi thơm dìu dịu vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên, từ phía xa có bóng người đi tới.
Là Lập Khang Dụ.
Cái bóng cao lớn đó chỉ có thể là người mà cô đang mong nhớ.
Khi nãy lúc đi dạo, bốn người có ghé ngang qua khu nhà dành riêng cho vệ sĩ.
Vân Thường Hi liếc mắt nhìn vào trong nhưng không thấy anh đâu, tâm trạng lại hơi chùng xuống.
Có phải lại đi hẹn hò rồi không? Nghĩ đến đây, trái tim cô lại thắt chặt thêm một vòng, đau không tả xiết.
Thế mà bây giờ, người cô nghĩ là đã đi hẹn hò ấy lại xuất hiện trước mặt cô, trong tay còn cầm một túi giấy.
Là cái khi chiều cô nhìn thấy.
Lập Khang Dụ hỏi cô:
- Sao không vào nhà? Không thấy gió lạnh à?
Cô im lặng không đáp, trong đầu lặng lẽ nghĩ ra hàng vạn câu hỏi.
Lập Khang Dụ không thấy được mặt cô, lại kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Bị bắt nạt à? Không phải cao nhất lớp rồi sao?
- Lúc chiều...
Cô ngắt ngang lời anh nói, nhưng mấy chữ đằng sau vẫn chưa ra khỏi miệng.
Lập Khang Dụ hơi chao mày, hỏi ngược lại cô:
- Lúc chiều gì cơ?
Vân Thường Hi hít sâu, ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt dường như vương chút hơi nước.
- Lúc chiều chú có hẹn với ai vậy?
- À, một người bạn thôi.
Cô ấy không rành đường, nhờ tôi dẫn đi giúp.
Câu nói của anh chỉ có mười sáu từ nhưng lại dư sức đạp ngã hòn đá đang đè nặng trong tim cô.
Vân Thường Hi giống như ở trong phòng kín lâu ngày giờ mới được ra ngoài, tham lam hít lấy khí trời, trong lòng thoải mái vô cùng.
Cô chớp mắt một cái, mọi tia đau buồn đều biến mất không dấu vết.
Vân Thường Hi tin anh, bởi vì người đàn ông này quá đỗi chính trực, lúc nói chuyện với cô còn không chớp mắt lấy một cái, làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Mà cho dù anh có nói dối cũng chẳng sao, chỉ cần là anh nói, Vân Thường Hi đều tin hết.
Lập Khang Dụ không biết cô đang vui mừng cái gì, chỉ thấy khuôn miệng xinh xắn nãy giờ chỉ mím thành một đường thẳng đang dần cong lên.
Anh không giỏi nắm bắt tâm lí phụ nữ nên không đoán ra được tâm tư của cô.
- Cho cháu.
Anh đưa chiếc túi giấy ra trước mặt cô, hắng giọng nói:
- Lúc trước chưa tặng quà sinh nhật, hôm nay tặng bù.
Vân Thường Hi nhìn bàn tay thô cứng đưa đến trước mặt mình, nụ cười càng sâu hơn.
Người đàn ông này đi cùng cô gái khác cũng nghĩ tới chuyện mua quà cho cô thì còn gì đáng để giận dỗi nữa.
Hơn nữa lúc trước anh đã đồng ý đi xem phim cùng cô, xem như quà sinh nhật rồi, hôm nay lại còn hào phóng tặng tiếp.
Cô vui vẻ nhận lấy, hào hứng mở ra xem chiếc váy bên trong.
Lập Khang Dụ đưa tay quẹt mũi hai cái, sau đó nói:
- Không đẹp thì tôi chẳng biết đâu.
Không thích thì cứ tới cửa hàng đổi lại.
Thấy phiền nữa thì vứt vào thùng rác.
Vân Thường Hi nhìn anh chàng cao lớn đứng trước mặt, hình như hai vành tai đang đỏ ửng.
Cô tinh nghịch ôm lấy đầu anh, đưa nó hướng về phía mình.
Vì anh cao hơn cô tới hai mươi xăng ti mét nên Vân Thường Hi buộc phải nhón chân lên, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
- Chú chưa từng tặng quà cho người khác giới à?
Lập Khang Dụ hơi bất ngờ trước hành động của cô, hai mắt đảo qua lại rồi thành thật trả lời:
- Đã tặng mẹ rồi.
Cô phì cười.
Mẹ sao lại tính là người khác giới chứ, mặc dù đúng là không cùng giới với anh thật nhưng cái cô hỏi là có tặng cho người con gái nào khác hay không mà, anh trả lời thế này là lạc đề.
Vân Thường Hi dùng lực tay kéo đầu anh xuống thấp thêm chút nữa, hôn chụt một cái ngay má khiến Lập Khang Dụ ngẩn người.
Cô thì thầm bên tai anh, giọng nói thanh ngọt:
- Cảm ơn chú, em thích lắm.
Em nhất định sẽ mặc nó.
Lập Khang Dụ đứng thẳng dậy, cô cứ thế tuột xuống phía dưới.
- Con gái đừng nên chủ động quá.
Còn nhỏ tuổi, nên tập trung học hành.
Ngữ điệu của anh có hơi lúng túng,