Ngày hôm sau Vân Thường Hi dậy sớm, tâm trạng sảng khoái mở cửa sổ hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên cô cảm thấy cây hoa leo sát cửa hôm nay đẹp lạ thường.
Cô đưa đôi tay trắng ngần sờ sờ cánh hoa mềm mại, trong lòng không khỏi vui sướng.
Lúc Vân Thường Hi sửa soạn xong đi xuống nhà dưới thì đúng lúc Vân Chính Toàn vừa ăn xong bữa sáng, đang ngồi nói chuyện với Vân Chính Kiệt.
Thấy cô bước tới, ông vui vẻ nói:
- Con gái, vào ăn sáng đi rồi còn đi học.
Vân Thường Hi ngồi xuống cạnh ba, mỉm cười đáp:
- Hôm nay ba lại đi công tác ạ? Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Vân Chính Kiệt đẩy tới trước mặt em gái ly sữa nóng, mở miệng bảo:
- Lo lắng cho ba thì ráng mà học hành cho tốt, đừng đòi quà nữa.
Cô chu môi với anh, khẽ mắng:
- Em đòi quà gì đâu chứ? Người anh trai xấu xa.
Vân Chính Toàn cười xòa, dặn dò Vân Chính Kiệt một số chuyện, sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa ông còn không quên nhắc:
- Con đó, ở nhà đừng chọc em gái.
Đến lúc em nó giận thật thì đừng hòng dỗ.
Vân Thường Hi đứng bên cạnh bĩu môi trêu chọc anh, hừ nhẹ mấy tiếng rồi tỏ vẻ đắc thắng:
- Lêu lêu, cho chừa cái tật trêu em nhé! Em mách ba đánh chết anh.
Còn con nữa, đừng gây gổ với anh trai mãi.
Lâu lâu tìm anh trai học vài thứ, sau này về kinh doanh cùng.
- Dạ.
Cô nhỏ giọng, tay ôm lấy ba tiễn ra cổng.
Vân Thường Hi có thể bướng bỉnh với người khác, nhưng đối với người trong nhà mãi mãi chỉ là đứa trẻ chưa lớn, càng làm nũng càng được yêu chiều.
Cô biết điều đó cơ mà chưa bao giờ vòi vĩnh quá đáng, là một cô bé ngoan ngoãn, hiền lành, rất nghe lời người lớn.
Vân Chính Kiệt không trêu cô nữa, quay vào trong xách cặp da đi làm.
Hôm nay Lập Khang Dụ không phải đi theo Vân Chính Toàn.
Chỉ những sự kiện cao cấp tập trung đông người, tham gia diễn thuyết ngoài trời hoặc đi công tác dài ngày thì anh mới cần đi theo.
Còn bình thường đều phân nhiệm vụ cho người khác.
Vân Thường Hi ăn uống xong xuôi, nhìn đồng hồ treo trên tường thấy vẫn còn sớm nên cô ghé sang phòng của anh, trong tay còn cầm theo hai phần bánh mì kẹp.
Lập Khang Dụ mới tập thể dục xong, còn đang bận tắm ở trong.
Tống Bái theo lệnh đã đi hộ tống Vân Chính Toàn, chỉ còn mình anh trong phòng.
Cô gõ cửa hai lần không thấy ai ra mở, đến lần thứ ba thì mới nghe thấy tiếng bước chân bên trong.
Lập Khang Dụ cởi trần thân trên, tóc chưa khô nên nước vẫn còn nhỏ giọt, lăn dài trên cơ thể màu nâu bánh mật, nương theo những đường cong nam tính mà rơi xuống.
Cô nhìn đến sững sờ, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Dẫu cô rất muốn ngắm, rất muốn sờ cơ bụng của anh nhưng dù sao Vân Thường Hi cũng là con gái, phản ứng trước tiên là ngại ngùng.
Cô ấp úng:
- Em, em sợ chú chưa ăn sáng nên mang bánh mì kẹp tới.
Vân Thường Hi đưa bánh mì ra trước mặt anh, khóe mắt khẽ liếc nhìn sang.
Lập Khang Dụ mặt vẫn lạnh tanh, hình như anh cảm thấy cởi trần trước mặt người khác là hết sức bình thường.
Anh lau tóc cho khô, sau đó vứt chiếc khăn màu trắng lên sofa, nhận lấy hộp bánh của cô.
Tay anh thấm nước nên mát lạnh, mới vừa chạm vào đã khiến Vân Thường Hi giật thót người, vội vàng thu tay về.
Lập Khang Dụ nhìn cô, thầm nghĩ:
- Mới tối hôm qua còn chủ động như vậy, bây giờ đã sợ rồi sao? Sinh vật khó hiểu!
Ý nghĩ của anh sắp thốt thành lời, đột nhiên lại bị Vân Thường Hi cắt ngang:
- Cuối tuần này chú có rảnh không? Em muốn rủ chú đi cắm trại.
Nói xong cô ngẫm nghĩ thêm vài giây rồi bổ sung thêm:
- Có cả vài người bạn của em.
Tụi em không giỏi dựng lều, chú có thể...
Lập Khang Dụ nhíu mày nhìn cô, hóa ra cũng chỉ xem anh là người dựng lều hộ, không khéo còn là