Vân Chính Toàn đã sắp xếp cho anh căn phòng trống trong nhà, ngay dưới phòng của Vân Thường Hi để tiện bảo vệ cho cô, cho nên bây giờ Lập Khang Dụ đang chăm chú dọn đồ, không muốn chậm trễ.
Tống Bái và mấy anh em khác đứng bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt ghen tị.
- Bây giờ người ta đã thăng chức làm con rể của nhà họ Vân luôn rồi.
Sau này chúng ta phải gọi một tiếng cậu chủ đấy nhé.
Nói rồi họ cùng cười xòa.
Tống Bái còn bồi thêm mấy câu:
- Vậy mà trước đây còn nói không thích người ta.
Đại ca, đến bây giờ mất đi rồi mới biết trân trọng phải không? May mà còn tìm lại được, chứ không thì đđáng đời!
Lập Khang Dụ đặt balo trên giường, phủi tay rồi chậm rãi nói:
- Phải.
Có những thứ khi có trong tay phải biết trân trọng.
Ví dụ như là…
Anh bước tới vài bước, áp sát vào đám người đang đứng trước mặt, nhếch mày nói nhỏ:
- Mạng sống của mình!
Lập Khang Dụ còn bẻ khớp tay, bộ dạng giống như sẵn sàng khiêu chiến.
Giọng nói đằng đằng sát khí khiến Tống Bái lùi về phía sau, xua tay đáp lại:
- Em đùa, em chỉ đùa mà thôi.
Đại ca đừng nóng nhé!
- Chúng ta đi, chúng ta đi.
Đừng có chọc anh Khang Dụ nữa.
Mấy người vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, anh cũng xách balo đi theo.
Sau khi khóa cửa xong xuôi, Lập Khang Dụ đi một mạch vào trong nhà.
Căn phòng này là phòng dành riêng cho khách, thường xuyên được dọn dẹp cho nên không có bụi bặm gì, chỉ cần để đồ vào là ở được ngay.
Lúc anh mở khóa phòng thì thấy Mỹ Tuyết Lệ từ phía trên đi xuống, trong tay cầm một ly sữa đã hết sạch.
Bà nhìn anh gật đầu cười ý nhị, sau đó xoay người rời đi.
Lập Khang Dụ cũng gật nhẹ đáp lại.
Vân Thường Hi sau khi uống ly sữa ấm mẹ đưa cho thì yên vị nằm trên giường.
Căn phòng này đối với cô vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Vân Thường Hi nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, tò mò kéo mấy ngăn tủ đầu giường ra xem lúc trước mình đã cất gì vào đó.
Hai ngăn đầu trống không, cô đã dọn hết đồ vào vali lúc đi du học rồi.
Chỉ có ngăn cuối cùng là có đồ, trong đó có một chiếc vòng tay bình an màu đỏ và một tấm ảnh bị rách được dán lại bằng băng keo trong.
Vân Thường Hi cầm chúng lên, trong ảnh là cô và Lập Khang Dụ.
Dường như trong phút chốc, Vân Thường Hi mường tượng được khung cảnh phía sau hai người.
Nhưng rất nhanh, hình ảnh ấy vụt biến mất.
Cô lại nhìn chiếc vòng nhỏ trong tay mình, càng nhìn lâu cô lại càng thấy màu đỏ ấy chói mắt.
Vân Thường Hi hơi choáng, cô vội để chúng trở lại chỗ cũ, sau đó nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu.
Cơn đau đầu có chút thuyên giảm, bây giờ cô lại thấy hơi buồn ngủ.
Có lẽ vì đi đường xa, cũng có lẽ hôm nay cô gặp được quá nhiều người vừa quen vừa lạ cho nên hơi mệt.
Vân Thường Hi chớp chớp mắt, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.
Đến lúc cô tỉnh lại đã quá giờ ăn tối.
Mỹ Tuyết Lệ sợ cô còn mệt nên không gọi dậy, chỉ nhẹ nhàng đắp lại chăn rồi đóng cửa rời đi.
Vân Thường Hi vươn người vài lần nhưng lỡ chạm vào vết thương nên nhăn mặt đau đớn.
Cô chậm rãi rời giường, sau đó tìm đường đi xuống lầu.
Biệt thự nhà họ Vân không quá rộng, vừa đủ không gian sống.
Nói là vậy, nhưng từ phòng cô muốn đến được cầu thang phải đi qua dãy hành lang dài với ba, bốn phòng.
Vân Thường Hi vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, trong đầu cô ẩn hiện một loạt hình ảnh: vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa,