Thật ra anh không biết dỗ con gái đâu, tất cả đều là nhờ anh em chỉ bảo.
Nửa tiếng trước, lúc anh đang ngồi ăn cơm chung với mấy người vệ sĩ khác, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn gác đũa, vẻ mặt có chút suy tư.
Tống Bái đang gặm chân gà, vừa lau miệng vừa hỏi:
- Sao thế? Ăn no rồi hả? Còn chưa được hai chén?
Lập Khang Dụ hắng giọng, sau đó cúi thấp người hỏi:
- Các cậu nói xem, muốn theo đuổi con gái thì phải làm thế nào?
Nghe anh hỏi xong, Tống Bái ngay lập tức vứt cái chân gà xuống chén, vội đáp:
- Cuối cùng đại ca cũng có ngày này.
Mấy anh em khác không màng ăn uống, cùng tụm vào bàn kế giúp Lập Khang Dụ theo đuổi người đẹp.
- Con gái ấy mà, phải biết dỗ cô ấy một chút, nhất là người đã thích anh sẵn lại càng dễ hơn.
- Dỗ dành? Tức là sao?
Lập Khang Dụ vô cùng chăm chú lắng nghe, anh còn với tay lấy bút và quyển sổ đặt trên kệ tivi, sau đó tỉ mẩn ghi chép.
- Ví dụ như là tặng hoa, tặng quà cho cô ấy.
Nếu là đồ thủ công thì tuyệt vời luôn.
Cho dù anh làm có xấu đến mức ma chê quỷ hờn khiến cô ấy không dám đem ra đường khoe đi chăng nữa, chắc chắn cô ấy vẫn sẽ cảm động vô cùng.
- Còn nữa, nếu anh làm cô ấy giận, nhất định phải xuống nước xin lỗi, cho dù chuyện đó không phải là lỗi của anh.
Lập Khang Dụ nhíu mày.
Anh không hiểu cái tư duy này.
- Tôi không thể dung túng cho cô ấy như vậy được.
Sai là sai, nếu cô ấy không nhận ra…
Tống Bái che tay trước miệng anh, chu miệng đánh “suỵt” một tiếng, tỏ vẻ rất không hài lòng.
- Yêu đương không phải phiên tòa, cô ấy không cần biết đúng sai.
Mà cho dù cô ấy có biết đi chăng nữa thì điều mà cô ấy muốn chính là được người yêu mình dỗ dành.
- Đúng vậy, anh không muốn yêu đương nữa à? Bỏ cái tư duy “thẳng nam” đó đi.
Nó “ung thư” lắm!
Lập Khang Dụ gạt tay Tống Bái ra, gật gật vẻ đã hiểu, sau đó lại cúi đầu ghi chép.
Nhưng anh chợt nhớ ra một vấn đề - tất cả những người đang chỉ dạy anh cách cưa đổ một người con gái - chưa một ai có người yêu.
Lập Khang Dụ bắt đầu nghi ngờ về tính chính xác của mấy mấy cái gạch đầu dòng anh vừa viết.
Anh nhíu mày hỏi lại:
- Các cậu… đã áp dụng mấy cái này chưa?
Cậu nam hơi mũm mĩm đứng bên cạnh Tống Bái vừa gãi đầu vừa cười, sau đó ngập ngừng đáp lại:
- Thật ra thì… đây chỉ là phần lý thuyết thôi.
Còn thực hành…
Tống Bái cười lấy lòng, chỉ chỉ vào quyển sổ dưới tay anh.
- Đại ca, tụi này chỉ mới qua phần lý thuyết thôi, còn chưa tìm được người để thực hành.
Thế này đi, cậu làm trước, sau đó nếu hiệu quả thì…
Lập Khang Dụ nhướng mày nhìn cậu ta, đôi mắt rõ ràng đã sắc lại.
Anh chậm rãi nói ra vài chữ nhưng khiến Tống Bái vội vàng đứng dậy bước ra xa:
- Cậu xem tôi là chuột bạch?
- Không có, không có mà.
Chẳng qua là vì cậu có người thực hành, chẳng bù cho tụi này.
- Được rồi, không chấp cậu.
Nói xong, Lập Khang Dụ nhìn quyển sổ thêm mấy lần, cố gắng ghi nhớ những thứ vừa được hội anh em cây khế chỉ dạy, sau đó gấp sổ lại rồi đi vào