Con gái dậy rồi à?Quang Châu Tự thấy cô đi xuống, ngay lập tức im bặt.
Cậu ta không muốn lại tiếp tục gây ấn tượng xấu với cô, vậy thì chẳng khác nào thuận nước đẩy thuyền, để cô tiến tới với Lập Khang Dụ.
Quang Châu Tự sửa soạn lại quần áo, sau đó hắng giọng nói:
- Thường Hi, chào cậu.
Cậu có nhớ tớ không?
Bây giờ Vân Thường Hi giống như một tờ giấy trắng, nếu cậu ta vẽ lên cho cô những kí ức tốt đẹp thì lúc cô nhớ lại rất có thể sẽ càng ngày càng có thiện cảm với cậu ta.
Nghĩ vậy cho nên hôm nay Quang Châu Tự mới cố ý ăn mặc đẹp rồi đến nhà cô từ sớm.
Vân Thường Hi vẫn còn đang mặc váy ngủ trắng bằng lụa, trước trán còn lòa xòa vài cọng tóc con, dáng vẻ mềm mại như nước khiến người khác không khỏi rung động.
Cô bước tới cạnh mẹ, nhìn cậu ta một cái rồi lắc đầu.
- Xin lỗi, hiện giờ tớ còn chưa nhớ gì.
Cậu là…
- Tớ là Quang Châu Tự, trước đây chúng ta chơi với nhau rất thân.
Cậu thật sự không nhớ gì hết sao?
Vân Thường Hi nhìn vẻ mặt buồn rầu của cậu ta, đột nhiên thấy hơi có lỗi.
Cô nhỏ giọng đáp:
- Quang Châu Tự, cái tên này… nghe rất quen.
Nhưng mà hiện giờ… tớ chưa có nhớ ra.
Mỹ Tuyết Lệ để cô ngồi xuống ghế, sau đó vỗ vai cô, ôn tồn nói:
- Không sao, không sao.
Hai đứa cứ ngồi đây nói chuyện một lát đi, xem như làm quen lại từ đầu.
- Phải rồi, Châu Tự, cháu chưa ăn sáng phải không? Cô vào làm cho cháu luôn nhé!
Quang Châu Tự cười đến rách cả miệng, vô cùng vui vẻ mà đáp lại:
- Dạ vâng, cảm ơn bác gái nhiều lắm ạ.
- Cậu là người lần trước trong bệnh viện hả? Đi cùng với… Phi Phi?
Thấy cô có vẻ vẫn nhớ đến chuyện lần trước cho nên cậu ta chủ động nhận lỗi.
- Phải, là tớ.
Xin lỗi cậu, lần trước để cậu thấy những cảnh không hay.
Chỉ là tớ hơi giận ông chú kia.
Là tại cậu không nhớ thôi, lúc trước…
- Hai đứa mau lại ăn sáng đi nào.
Cậu ta còn chưa dứt lời đã bị Mỹ Tuyết Lệ đúng lúc chen ngang vào.
Bà đặt hai đĩa thức ăn lên bàn, sau đó mỉm cười nhìn hai người.
- Mau ăn thôi, không sẽ nguội mất.
Trong lòng Quang Châu Tự thầm mắng một câu.
Có phải Lập Khang Dụ dùng bùa ngải gì để che mắt mọi người hay không? Tại sao mỗi lần cậu ta định nói ra sự thật bất lợi cho anh thì ngay lập tức sẽ bị người khác chen vào? Con mẹ nó, cậu ta không cam tâm.
Sáng nay Mỹ Tuyết Lệ còn có tiết dạy trên trường, vì chuyện của Vân Thường Hi mà bà đã xin nghỉ phép quá lâu rồi, hôm nay không thể tiếp tục nghỉ được nữa.
Trước khi bà đi, Quang Châu Tự còn xin phép bà cho mình được đưa Vân Thường Hi đi chơi.
Mỹ Tuyết Lệ đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ nói đơn giản:
- Cháu hỏi ý kiến Thường Hi nhé! Hai đứa đi an toàn là được.
Bà giao lại quyền quyết định cho cô, bà không muốn ép Vân Thường Hi đi với người mà cô không thích.
Quang Châu Tự lại quay sang nhìn cô, vẻ mặt háo hức:
- Trước đây cậu rất thích đi công viên giải trí, không phải sao? Lâu rồi chúng ta chưa đi chung đấy, nghe nói công viên mới vừa xây mở rộng thêm, còn nhiều trò chúng ta chưa thử lắm.
Vân Thường Hi cắn một miếng bánh mì, hơi phân vân đáp:
- Hôm nay tớ