Lập Khang Dụ đứng ở ngoài vườn hút thuốc.
Làn khói trắng quẩn quanh trước mặt không làm anh hết giận chính bản thân mình.
Anh không hiểu bản thân lúc đó đã do dự điều gì.
Nếu như anh không từ chối, có lẽ kế hoạch đi du học của cô sẽ không bị đẩy nhanh như vậy.
Lập Khang Dụ nheo mắt, rít một hơi thuốc thật sâu.
Trong những ngày cô mất tích, không đêm nào anh không nguyền rủa chính bản thân mình.
Nếu như thật sự cả đời này không gặp được Vân Thường Hi nữa, có lẽ chính ảnh cũng sẽ mắc kẹt trong những kí ức từng có giữa hai người.
Anh đứng ở ngoài rất lâu, đến khi gió đêm thổi buốt lạnh cả hai bàn tay mới quay vào trong.
Bây giờ đã hơn mười giờ, biệt thự nhà họ Vân đã sớm tắt đèn, chỉ còn ánh sáng le lói phát ra từ lối đi trong vườn.
Lập Khang Dụ ngẩng đầu nhìn lên phòng của Vân Thường Hi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nhớ nhung vô cùng, mặc cho cả hai mới vừa gặp nhau lúc nãy.
Phòng của Vân Thường Hi có ban công, dựa vào thân thủ của anh thì việc trèo lên đó dễ như ăn kẹo.
Lập Khang Dụ vứt tàn thuốc xuống đất, dí chân dập tắt nó, sau đó nhanh nhẹn phóng lên trên.
Mất chưa tới ba mươi giây, Lập Khang Dụ đã đứng vững trên ban công, ngay trước cửa.
Vân Thường Hi đã chìm vào giấc mộng từ lâu.
Cô nằm nghiêng mặt về phía ban công, cả người vùi trong chăn ấm.
Lập Khang Dụ nhẹ nhàng mở cửa, trong lòng thầm mắng cô vì sao không khóa chốt.
Anh tiến lại gần, ngồi xuống đất ngay sát giường cô.
Trong phòng không quá tối, gương mặt xinh đẹp của cô chìm trong ánh sáng mờ từ chiếc đèn ngủ đặt ở tủ đầu giường.
Càng về khuya, không gian càng yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Lập Khang Dụ có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Cô gái nhỏ theo đuổi anh suốt từng ấy quãng thời gian, hóa ra đã lớn đến độ này.
Lúc trước anh luôn cho rằng, Vân Thường Hi là trẻ con, theo đuổi anh chỉ là cảm xúc nhất thời.
Nhưng hóa ra sau tất cả, người trẻ con không chịu thừa nhận và đối diện với tình cảm của chính mình đó là anh.
Lập Khang Dụ đưa tay vén cọng tóc dính trước trán của cô ra.
Anh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, sợ sẽ làm cô thức giấc.
Lập Khang Dụ ngắm nhìn cô rất lâu, tựa như muốn ghi nhớ hết bộ dạng lúc cô say giấc nồng.
Vân Thường Hi thật sự rất xinh đẹp: da trắng, môi đỏ, hơn nữa lúc cười còn có má lúm cực kì đáng yêu.
Lập Khang Dụ nhìn xuống mu bàn tay của cô, trên đó vẫn còn một vết thương chưa lành.
Đôi mắt anh thoáng qua chút đau xót.
Bàn tay thon mảnh, ngọc ngà này mà lại có một vết sẹo xấu xí.
Cho dù không ai nói gì nhưng anh vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của mình.
Lập Khang Dụ cầm tay cô, nhẹ nhàng áp vào mặt mình.
Anh nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run rẩy.
- Xin lỗi em, bé con.
Xin lỗi em.
Thân hình cao lớn của anh cuộn tròn lại bên cạnh cô.
Lập Khang Dụ lẩm bẩm trong miệng, đủ để cho cô nghe:
- Cho dù em thật sự quên đi anh, không thích anh nữa cũng không sao cả.
Đó là hình phạt anh đáng phải chịu.
Nhưng xin em, nhất định phải khỏe mạnh, có được không?
Anh nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay cô, đáy mắt vương chút hơi nước.
Nếu sau này cô nhớ lại tất cả, lúc ấy liệu cô có còn cười với anh hay không? Hay sẽ ghét đến mức không muốn nhìn thấy mặt? Lập Khang Dụ không dám nghĩ, trái tim như bị bóp chặt, đau đớn cùng cực.
Anh nhướng người, đặt lên trán cô một nụ hôn, thật nhẹ.
Một người luôn cộc cằn, thô lỗ và không biết cách nói chuyện như anh, bây giờ lại đang cố gắng kiềm chế hết mức, nâng niu người con gái trước mặt như thể chỉ cần hơi dùng sức là cô sẽ “vỡ tan” ngay lập tức.
- Bé con, anh thích em lắm!
Xúc cảm mềm mại nơi đầu môi khiến anh mê đắm không thôi.
Anh chưa từng yêu đương, chưa từng làm những