Hạ Phi Phi tức giận đùng đùng đi đằng trước, còn anh thong thả bước theo sau.
Cô nàng ngồi ở xích đu, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt chất vấn anh:
- Chú đừng có quá đáng nhé! Tại sao lúc trước chú cứ năm lần bảy lượt từ chối cậu ấy, bây giờ lại mở miệng nói thích? Chú có phải là trai đểu không đấy? Lúc thích lúc không.
Chú đừng có nghĩ cậu ấy trẻ con mà lừa cậu ấy.
Chú…
- Tôi không lừa cô ấy.
Lập Khang Dụ đút tay vào túi, thản nhiên ngắt ngang lời Hạ Phi Phi.
Anh cao hơn một mét chín, đứng trước mặt Hạ Phi Phi đang ngồi thật sự là trông áp bức hơn hẳn.
Hạ Phi Phi ngửa đầu đến mỏi cổ, quyết định đứng thẳng dậy, nhưng vẫn không khá hơn là bao.
- Vậy thì tại sao chứ? Chú thích Thường Hi từ lúc nào?
Trước câu hỏi này, Lập Khang Dụ thật không biết nên trả lời thế nào.
Bởi chính bản thân anh cũng không rõ đáp án.
Có lẽ là mưa dầm thấm lâu, rốt cuộc không biết bắt đầu từ lúc nào.
- Cô là Hạ Phi Phi?
- Đến tên tôi chú còn không biết thì chú thích cậu ấy cái gì chứ?
Lập Khang Dụ nhướng mày đáp lại:
- Liên quan à? Tôi thích Thường Hi, không phải thích cô.
Hạ Phi Phi bị anh làm cho tức điên lên.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Lập Khang Dụ lâu đến vậy, phát hiện ra người đàn ông này thật sự có năng lực siêu nhiên, đó là chọc tức người khác.
Cô không hiểu sao Vân Thường Hi có thể thích người đàn ông có EQ thấp đến mức này.
- Vậy chú nói đi, chú có thích cậu ấy thật không? Hay chỉ là vui chơi qua đường?
- Vui chơi qua đường?
Nghe đến mấy từ này, đáy mắt của Lập Khang Dụ xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.
Từ trước đến giờ, anh nào dám có suy nghĩ như vậy.
Anh chỉ luôn cảm thấy mình không xứng với cô, chứ không bao giờ nghĩ rằng sẽ chơi đùa với tình cảm mà Vân Thường Hi dành cho anh.
Hạ Phi Phi thấy anh gằn giọng, trong lòng có chút run sợ.
Cô nàng lùi về phía sau vài bước, sau đó nói:
- Thì… không phải thì thôi.
Nhưng Hạ Phi Phi rất nhanh đã lấy lại khí thế ban đầu, cô không thể để mình thất thủ trước “kẻ thù”.
- Vậy chú trả lời câu hỏi của tôi đi.
Tại sao lúc trước cứ luôn miệng từ chối khiến cậu ấy đau lòng, bây giờ lại như vậy?
Lập Khang Dụ nhìn Hạ Phi Phi vài giây, sau đó liếc mắt nhìn lên tầng trên, ngay ban công phòng Vân Thường Hi.
Ánh mắt anh dừng lại ở đó rất lâu.
Sau cùng, Lập Khang Dụ mới từ từ mở miệng, anh trả lời không giấu giếm gì:
- Là do tôi không dám đối diện với tình cảm của chính mình.
Tôi luôn cho rằng chúng tôi không hợp nhau.
Tôi cũng luôn phủ nhận tình cảm của Thường Hi dành cho tôi.
Tôi nghĩ cô ấy trẻ con, còn tôi lại quá hèn nhát.
Hạ Phi Phi vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
Đúng, chính là vì anh hèn nhát! Cô nàng lại tiếp tục lên giọng mắng anh:
- Chú có biết vì cái suy nghĩ đó của chú mà cục cưng của tôi phải chịu biết bao uất ức, buồn bã không? Chú tồi thật đấy!
Lập Khang Dụ không có ý đáp trả.
Anh biết mình đã làm tổn thương Vân Thường Hi, tổn thương đến mức cô từng phải “trốn chạy”.
Lập Khang Dụ hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt thành quyền.
- Chú tự mình kiểm điểm đi.
Còn nữa, tôi không giúp chú theo đuổi Thường Hi đâu, chú tự nghĩ cách đi.
Hạ Phi Phi biết Vân Thường Hi luôn thích anh, cho nên với tư cách là một người bạn thân, cô chắc chắn sẽ dốc hết mình để Vân Thường Hi có được hạnh phúc.
Chỉ là cô muốn ông chú này phải hiểu được một bài học sâu sắc, đó là phải biết trân trọng những gì đang có.
Lúc Hạ Phi Phi định rời đi, Lập Khang Dụ lại lên tiếng.
Giọng anh không to không nhỏ, vừa vặn đủ nghe.
Hơn nữa, Hạ Phi Phi còn nhận ra trong đó có chút không vui vẻ.
- Lần sau, đừng có gọi cô ấy là “cục cưng” nữa.
Dù sao… cũng không phải là của cô.
Hạ Phi Phi thầm mắng trong lòng.
Cái tên này, những câu khác không biết có nghe lọt không, lại chỉ nghe trúng hai từ này.
Thật là tức chết cô mất.
Hạ Phi Phi