Dường như bị con trai chọc tức nên Hoàng Thanh cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho Lập Khang Dụ.
Anh tập thể dục nên không để ý, lúc về phòng để tắm rửa mới thấy hiện danh sách hai mươi lăm cuộc gọi nhỡ.
Lập Khang Dụ vắt khăn lên vai, sau đó nhấn gọi lại cho Hoàng Thanh.
Còn chưa kịp để anh nói gì, bà đã lớn tiếng mắng:
- Lập Khang Dụ, con cố tình phớt lờ mẹ đúng không?
Anh không nói, chỉ nghe người ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt.
- Cái thằng nhóc thối này, con phải chọc mẹ tức chết con mới chịu à? Mau về đây nói chuyện với mẹ cho rõ ràng đi.
Ngoại trừ việc luôn hối thúc anh lấy vợ thì từ trước đến nay Hoàng Thanh chưa từng mắng anh nặng lời như vậy.
Có thể thấy lần này bà thật sự đã tức giận.
Nhưng đương nhiên, Hoàng Thanh không phải là tức giận vô cớ.
Lập Khang Dụ không muốn thấy mẹ mình như vậy cho nên quyết định quay về giải quyết rõ ràng một lần.
Có điều, nếu anh muốn về nhà thì phải xin phép.
Trước đây Lập Khang Dụ bảo vệ cho Vân Chính Toàn, đương nhiên là phải nói trước với ông.
Còn bây giờ, Vân Thường Hi mới là “bà chủ” của anh.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn đồng hồ.
Mới có hơn năm giờ sáng, giờ này chắc chắn cô vẫn chưa dậy.
Lập Khang Dụ không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên thầm tính toán trong đầu.
Vân Thường Hi thường ngày vẫn hay thức giấc lúc sáu giờ.
Nếu như không phải đi học, cô sẽ dậy trễ hơn một chút.
- Trước tám giờ con sẽ có mặt ở nhà.
- Được, mẹ chờ con.
Đừng trốn đi là được.
Hoàng Thanh chỉ là nhắc nhở cho có lệ.
Bà biết, Lập Khang Dụ là một người rất có trách nhiệm, điều anh đã nói nhất định sẽ làm.
Bảy giờ sáng.
Lúc này Mỹ Tuyết Lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang bày biện ra bàn.
Vân Chính Toàn và Vân Chính Kiệt đã ngồi ngay ngắn trên ghế, cùng nhau thảo luận chuyện kinh doanh.
Mỹ Tuyết Lệ đương nhiên không có hứng thú nói về chủ đề đó.
Bà quay sang nhìn Lập Khang Dụ đang đứng ở gần cửa, mỉm cười nói với anh:
- Vân Thường Hi chưa dậy, cậu lên gọi nó xuống ăn sáng giúp tôi nhé!
Vân Chính Kiệt nghe mẹ nói vậy, vừa uống một ngụm cà phê vừa nhìn Lập Khang Dụ gật đầu.
Anh cong môi cười, giọng điệu trêu đùa:
- Mẹ, mẹ có ý định gả con gái rồi đấy à?
Mỹ Tuyết Lệ nhíu mày nhìn anh rồi đáp lại:
- Con đừng nói linh tinh nữa, mau ăn sáng đi.
Bà đưa tới trước mặt anh một hộp cơm trưa, sau đó lại tiếp tục nói:
- Con còn chưa cưới vợ, em con nó còn nhỏ như vậy, làm sao đã gả đi?
Vân Chính Toàn với lấy tờ báo mà người làm vừa đặt trên bàn, cười với Mỹ Tuyết Lệ.
- Con trai em ấy à, chỉ được cái chọc ghẹo con gái nhà người ta.
Chẳng biết bao giờ mới lấy được vợ nữa.
Vân Chính Kiệt không phục, vội phản bác:
- Ba nói gì vậy chứ? Hai người cứ đợi đi, cuối tuần này con dẫn cô ấy về đây ra mắt.
Đến lúc đó ba không được đi công tác, phải ở nhà chờ con.
Vân Chính Toàn bật cười, gật đầu đáp ứng anh.
- Ngày mai ba phải bay đi họp, nhưng cuối tuần này thì rảnh.
Ba chờ hai đứa.
Lập Khang Dụ nhận được “nhiệm vụ cao cả” từ Mỹ Tuyết Lệ, từ từ bước lên lầu.
Phòng ở Vân Thường Hi ở cuối dãy hành lang, là căn phòng lớn nhất ở tầng hai.
Anh dừng lại trước cửa, giơ tay gõ ba cái rất có quy tắc.
Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, nhưng Vân Thường Hi vẫn đang ngủ say, chưa hề nghe thấy động tĩnh gì.
Lập Khang Dụ