Từ ánh nhìn đầu tiên, Hoàng Phủ Diệu Dương liền biết, cô là người thượng đế rút xương sườn từ trong người hắn ra.
Lãnh Tiểu Dã chậm rãi mở mắt, đầu cô có chút âm ỉ đau, theo bản năng muốn nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương.
Kết quả, ngón tay cũng không thể cử động, không chỉ riêng ngón tay mà toàn thân cô như thể bị trói buộc.
Trong nhà một màu tối tăm, ánh trăng khuyết từ cửa sổ sát đất chiếu vào, đem tất cả đều nhiễm một tầng ánh sáng bạc.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, đầy sao lấp lánh.
Đây là chỗ nào?!Lãnh Tiểu Dã thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh căn phòng, dựa vào ánh sáng của mặt trăng chiếu vào, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy đây là một phòng ngủ xa hoa, nhưng lại không quá tục.
Đây là một phòng ngủ rất lớn, như hình quả trứng, đối diện giường là một cửa sổ hình vòng cung sát đất.
Cạch!Một tiếng nhỏ vang lên, cửa phòng được mở ra.
“Tiên sinh, tất cả đều được chuẩn bị tốt, hy vọng ngài sẽ có một đêm thú vị.
”Tiêu chuẩn của Luân Đôn Khang là cung kính nhưng không a dua, đây là chỉ những ai từng được huấn luyện chuyên nghiệp, mới có âm thanh này.
“Ừ.
”Đáp lại đối phương một cái, nhưng âm thanh dường như không có tí cảm xúc gì.
Lãnh Tiểu Dã dùng sức quay đầu, nhìn về phía cửa sau lưng cô, bởi vì góc độ, cô cái gì cũng không nhìn thấy.
Cửa bị đóng lại phát ra âm thanh rất nhẹ.
Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng tiến lại gần cô.
Ánh trăng ở sau lưng hắn, hắn cõng ánh sáng, thấy không rõ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy một người cao lớn, trên người đang mang tây trang.
“Từ hôm nay trở đi, em là của tôi, cả thể xác và trái tim đều là của tôi!”Nam nhân nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, như khí chất bá đạo của đế vương mà tuyên bố.
Lãnh Tiểu Dã bật cười, như nghe được câu chuyện cười thú vị.
“Nếu anh cần bác sĩ tâm thần thì nói, tôi có quen một chuyên gia cũng không tồi đâu.
”Nam nhân phát ra một tiếng thực nhẹ nhàng, giống như cười.
Sau đó, hắn chậm rãi cúi người, tiến lại gần mặt cô.
Mặt hai