“Tiểu Tửu, mình hơi muốn từ chức”. Nguyễn Thanh đứng trong thang máy tay xách túi đồ mua ở siêu thị, vừa gửi tin nhắn cho Tạ Tửu, rất nhanh thì bên đó gửi lại tin nhắn: “Vì sao?”
“Ding”
Nguyễn Thanh đang định trả lời thì thang máy mở ra, tiếng nói thô bạo của đàn ông vang lên trong hành lang, truyền đến tai Nguyễn Thanh. “Nào nào nào, một hai ba, lên!”
“Cẩn thận cẩn thận, dịch một chút về phía bên trái”
“Chậm chút, đợi tý, tôi đổi qua tay khác”
Thanh Thanh bước ra khỏi thang máy và nhìn sang trái. Trong một cái nhìn thoáng qua, cô thấy có năm người đang cẩn thận di chuyển tủ lạnh và máy điều hòa vào nhà, cô mở miệng “ồ” một tiếng, đoán rằng ngôi nhà trống ở cánh cửa đối diện cuối cùng có hàng xóm mới rồi.
Nguyễn Thanh nhìn nhìn rồi về nhà, đợi đến khi cô mở WeChat một lần nữa thì đã đầy tin nhắn từ bạn bè.
“Đừng nhé, công việc hiện tại của cậu tốt như vậy, chỉ cần có máy tính, không cần đến công ty mỗi ngày”
“Nếu bận thì cũng chỉ đuổi theo cho kịp với tạp chí mấy ngày”, “Hơn nữa công việc lương cao, phúc lợi tốt như vậy không nhiều, cậu đừng có ngốc”
“Còn có thể đọc tiểu thuyết miễn phí nữa”
“Quan trọng nhất là, nói không chừng lúc nào đó lại có được số điện thoại củ Mặc Thần”
“Nếu như không phải điện thoại thì QQ cũng được”
……
Nguyễn Thanh giật giật khóe miệng, vừa đi vào nhà bếp vừa trả lời: “hôm nay ông chủ lớn kiên quyết đẩy cháu gái ông ta cho mình.”
Qua một hồi lâu Tạ Tửu mới trả lời: “là đại tiểu thư đó ?”
“Ừ”
“Nguyễn Thanh, cậu nghĩ Mặc Thần, lại nghĩ ông Mao, thì cậu sẽ phát hiện rằng từng đó chưa tính là gì.”
Chính vì như vậy mà Nguyễn Thanh mới do dự không quyết định, cô cần tiền để mua cuốn sách có chữ kí nam thần bản giới hạn, Mặc Thần và tiền đều là điểm yếu của cô. Chính vào lúc này, Tạ Tửu lại gửi thêm một tin nhắn: “cậu muốn từ chức thì cứ từ chức đi, cùng lắm thì làm đồ ăn bám thôi.”
Nguyễn Thanh không nhịn được bật cười, tâm trạng nháy mắt tốt lên: “để xem đã, thực sự không được thì mình từ chức.”
Trả lời xong tin nhắn, Nguyễn Thanh mang tạp dề vào bắt đầu nấu ăn, nửa tiếng sau cô đã ngồi trên tấm thảm ở phòng khách vừa ăn tối vừa vào Weibo của Trầm Mặc.
Người tên Trầm Mặc này không biết tên thật, chiều cao, cân nặng, diện mạo cũng không rõ, trên weibo từ trước đến nay chỉ tải lên tiều thuyết của mình và tuyên truyền phim truyền hình, đúng, chính là kiểu đàn ông thần bí như vậy mà lại trở thành nam thần quốc dân.
Con người Trầm Mặc tuy đơn điệu, nhưng weibo của anh ta một chút cũng không hề đơn điệu, hơn 30 triệu người hâm mộ thực sự, nguyên nhân anh ta thần bí mà hot như vậy thì phải nói đến 5 năm trước.
Một ngày của 5 năm trước, “Trầm Mặc” xuất hiện một cách rầm rộ, anh ta đăng tải lên weibo quảng bá phim truyền hình, chớp mắt càn quét trang mạng, trong phim, giọng nói của người đàn ông từ tốn giống như thanh âm khi va chạm vào chiếc đĩa làm bằng ngọc bích, trong lạnh lùng để lộ sự ôn hòa khiến cho người nghe toàn thân tê dại như là say rượu.
Theo sau là tên một trang tiểu thuyết kinh điển, một góc nhỏ của trang web là một cuốn tiểu thuyết cùng tên với phim truyền hình, tác giả của tiếu thuyết chính là Trầm Mặc.
Trầm Mặc trở nên nổi tiếng sau một đêm, người hâm mộ Trầm Mặc trong toàn quốc nổi lên như măng mùa xuân sau cơn mưa, anh ta đứng ở đỉnh cao trong giới tiểu thuyết chỉ trong thời gian một đêm, trở thành Mặc Thần như một ẩn số.
Bản quyền tiểu thiếu của anh ta chỉ sau một đêm mà có giá cao ngất ngưởng, nhưng cho dù là ai thì sau cùng cũng chỉ nhận được hai chữ – không bán
Tục ngữ nói rất đúng, người tài hoa làm sao có thể không có cá tính, cá tính của Trầm Mặc chính là lồng tiếng cho chính tiểu thuyết mà mình viết.
Mà mỗi lần nói đến điểm này, nhiều fan nữ phải khóc thét lên. Vì chính xác thì Trầm Mặc rất có tài, anh ta viết tiếu thuyết không kiêng kị điều gì, thể loại nào đều có, nhưng tất cả tiểu thuyết điều không có mạch tình cảm, điều này chính là không thể tận tai lắng nghe Mặc Thần nói lời yêu.
Ngược lại fan nam thì không sao cả, họ ở dưới tiểu thuyết của Mặc Thần thì thúc giục, thúc giục và thúc giục nhiều hơn.
Nguyễn Thanh vừa căng thẳng vừa mong chờ từ từ mở mắt ra, tiểu thuyết trinh thám “Treo” của Trầm Mặc vẫn chỉ có 1 chương mới, cô thở dài trong im lặng, mở chương mới ra xem. Xem đến say mê, tay cầm đũa của cô đặt ở trên bàn vẫn không cử động, qua một hồi, cô đột nhiên đập tay vào trán, bỗng nhiên tỉnh ngộ và nói thầm: “ồ, không hổ là Mặc Thần, tình tiết như vậy mình tại sao lại không nghĩ đến?”
Sau khi than thở xong, cô nhanh chóng ăn sạch cơm, dọn dẹp bàn và vào nhà vệ sinh súc miệng.
6 giờ sang hôm sau, Nguyễn Thanh thay một bộ đồ thể thao ra khỏi nhà và chạy bộ, trước khi ra ngoài cô cố tình nhìn vào cánh cửa đóng kín ở nhà bên cạnh, hình như hàng xóm mới vẫn chưa vào ở.
Ăn xong bữa sáng, Nguyễn Thanh đem máy tính đến phòng khách và chuẩn bị làm việc. Cô cháu gái của ông chủ tên là Mai Sa Sa, bút danh là Mai Tử Sa Trà, tiểu thuyết của cô ta tối hôm qua Nguyễn Thanh đã tranh thủ xem qua, trình độ như vậy chắc chắn không thể nào ký được hợp đồng,
Mai Sa Sa hôm qua không ra phần mới, hôm nay cũng xin nghỉ, Nguyễn Thanh chỉ có thể gửi tin nhắn trên QQ nhắc cô ta.
“Mai tiểu thư, hôm nay cô vẫn chưa ra phần mới à”.“ Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy trả lời, Nguyễn Thanh lại nhớ đến sự dặn dò tỉ mỉ tối qua của ông chủ, lại cầm điện thoại lên điện cho cô ta.
Điện thoại đỗ chuông rất lâu mới có người nhận, giọng nói có chút không nhẫn nại: “Ai đó……”
“Mai tiểu thư, tôi là Nguyễn Thanh, biên tập của cô”. Nguyễn Thanh nhắc nhở mặc dù coi thường thái độ của cô ta.
“……Nguyễn Thanh là ai?” Mai Sa Sa hỏi ngược lại một câu.
“Biên tập của cô, Nguyễn Thanh”. Nguyễn Thanh cất giọng nói trong trẻo, đúng mực trả lời lại lần nữa.
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng như là đang nhớ lại chuyện gì đó, hồi lâu Mai Sa Sa mới trả lời, giọng nói lạnh nhạt: “ồ, là cô à...tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi là muốn nhắc cô, tiểu thuyết của cô nên ra phần mới rồi.”
“Ra phần mới?” Mai Sa Sa nhắc lại lần nữa, thở dài một tiếng như thể không vui, “hôm qua tôi vui quá, cùng bạn bè đi ra ngoài ăn mừng, quên cả việc viết chương mới”.
Nguyễn Thanh đang định nói, đầu bên kia nghe thấy tiếng ho nhẹ, tiếp đó nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Mai Sa Sa: “...Thanh, chị Nguyễn Thanh, tôi muộn một chút viết chương mới, nhờ chị giúp tôi để lại lời nhắn.
“Đúng rồi, nhất định