Ngoài cửa sổ mặt trời lặn xuống dưới ánh chiều tà, tiếng điều hòa chạy vù vù bên trong căn phòng.
Lúc này Nguyễn Thanh đang ngồi trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách, đầu dựa lên trên sô pha, tay cầm điện thoại đưa lên cao bấm lách tách không ngừng, trong lòng đầy bực dọc: “không biết con rùa rụt cổ nào tố cáo với trợ lí Vương, bây giờ anh ta ngày ngày bảo mình đốc thúc Mai Sa Sa. Mình đã gọi tám cuộc điện thoại rồi nhưng cô ta không nghe máy thì mình phải làm sao đây, cô ta không viết phần mới mình cũng không thể viết thay cô ta được.”
Sau khi gửi tin nhắn cho Mai Sa Sa xong thì vứt điện thoại lên trên sô pha, Nguyễn Thanh đứng dậy vươn vai vặn eo.
Tuần sau phải ra tạp chí cho nên mấy ngày nay cô rất bận, vừa phải thúc giục tác giả hợp tác gửi bản thảo, vừa phải xem đủ kiểu bản thảo mới phác thảo trong hòm thư, rất nhiều bản thảo mới đều na ná như nhau, không có chỗ nào là mới lạ, cô đọc đến nổi mắt nổ đom đóm, sắp nôn ra đến nơi.
“Hách xì” trên người Nguyễn Thanh phát ra âm thanh, vừa hà hơi vừa rung vai: “ngồi trước máy tính mười tiếng là chịu không nổi, mình thật sự già rồi già rồi… cái lưng già này.”
“Ục” lúc này bụng lại phát ra âm thanh kháng nghị nghiêm trọng, Nguyễn Thanh sờ bụng, hình như có hơi đói rồi: “ ôi chao, đã qua bảy giờ rồi.”
Nói xong cô về phòng thay một bộ quần áo gọn gàng, sách túi ra ngoài kiếm thứ gì đó để ăn.
“… Phía trước lại có 52 bàn đang xếp hàng!” Dụi dụi mắt, lại nhìn số xếp hàng trong tay, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng tin rằng mắt của mình không có bệnh gì cả.
Mang đôi dép đi đi lại lại mấy vòng, làm nhân viên phục vụ tặng cho mấy cái nhìn khinh thường, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng vứt mảnh giấy vào thùng rác bên cạnh: “có lẽ mình nên đến siêu thị mua ít thức ăn về nhà tự nấu vậy.”
Xách túi mua sắm trên tay, Nguyễn Thanh trong đầu đang nghĩ về thực đơn, thịt bò xào cần, khoai tây thái sợi xào với giấm, súp trứng với xà lách… chà, đói thật.
Càng nghĩ càng đói, bước chân của Nguyễn Thanh càng ngày càng nhanh, hai ba bước đặt chân vào thang máy và nhấn vào tầng 11, đồng thời nhanh nhẹn nhấn vào nút đóng cửa.
Khoảnh khắc thang máy đóng lại, móng vuốt của một cục thịt nhỏ lông lá màu vàng mắc vào khe cửa, nhìn thấy cục thịt nhỏ đang bị đè xuống, Nguyễn Thanh lập tức giơ tay ra chặn lại, cánh cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra lại.
Vội đón lấy con vật toàn thân lông lá màu vàng này vào thang máy bằng một nụ cười ngớ ngẩn, theo sau lông vàng là một ngừơi đàn ông có chiều cao khoảng một mét tám, dáng người thon dài, mặc áo sơ mi quần tây gọn gàng.
Vào đến thang máy, Từ Nhất Bạch mới ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng phảng phất bên trong, tươi mới và tao nhã, rõ ràng là một ngừơi con gái. Nghĩ như vậy, khuôn mặt anh tuấn liền trầm xuống, cả đời này anh ghét nhất chính là phụ nữ.
Anh nhếch nhếch môi, đang định quay người đi ra thì thang máy đã bắt đầu đi lên.
Vì vậy anh bình tĩnh lại, không nhịn được nghĩ đến cô gái giúp đỡ ngăn thang máy lại lúc nãy, lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, do dự hồi lâu bờ môi mỏng mới nhẹ nhàng nói: “tầng 11”
Giọng nói của ngừơi đàn ông khàn khàn và chập chờn, trong sự xa lánh mang theo chút ấm áp, vậy mà không ngờ lại rất dễ nghe.
Tai của Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nhếch lên, thuận theo giọng nói của người đàn ông quay đầu lại.
Nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần, ngũ quan của anh ta góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng của anh ta thật đẹp, trên sống mũi cao đeo một cái kính râm màu nâu đậm.
Anh ta rất đẹp trai.
Cô trong lòng khen ngợi không thôi, hoàn toàn quên rằng nhìn chằm chằm người khác như vậy rất không lịch sự.
Bị người khác dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như vậy Từ Nhất Bạch lại không có cảm giác sao?
Đầu lông mày của anh nhăn lại, lạnh lùng nói: “… cám ơn”
“À…?” Nguyễn Thanh không ý thức khẽ nói một tiếng, lúc này mới trở lại bình thường, cô quay người cười có chút xấu hổ, thất vọng chìa tay đập vào đầu, nhỏ nhẹ nói: “đã nhấn rồi”
Cảm giác trong thang máy xuất hiện sự lúng túng, lại không dám nhìn nét mặt của đối phương, Nguyễn Thanh gục đầu xuống như đứa trẻ làm việc sai trái, ánh nhìn thoáng cái bị hấp dẫn bởi con vật lông vàng ngồi xổm ở bên cạnh.
Cặp mắt trong veo của con vật nhỏ cũng đang nhìn cô, nhìn đến lúc cô đối diện với mình, cái đuôi lớn ở phía sau đung đưa qua lại một cách kích động, hai cái tai lông lá cũng dựng đứng lên, cặp mắt to tròn hơi cong lên như trăng lưỡi liềm.
Chú chó nhỏ thật sự rất đáng yêu.
Tâm trạng không thoải mái của Nguyễn Thanh chớp mắt trở nên tốt hơn, cũng cười nhẹ với chú chó nhỏ, một lần nữa ngẩng đầu ưởn ngực.
Nhịp tim đang lặng lẽ đập, đột nhiên bên cạnh bị phủ nhẹ, Nguyễn Thanh cúi đầu, phát hiện là móng vuốt của chú chó nhỏ.
Nó đem bình sữa trong miệng thả lên trên nền, dùng một móng vuốt lông lá khác đẩy đến bên cạnh chân của mình, sau đó ngồi xuống nền ngẩng đầu nhìn cô, đầu lưỡi trắng mịn thè ra ngoài miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “gâu gâu”, kêu xong đầu lưỡi lại thu về trong miệng, sau đó lại từ trong miêng lè ra ngoài, liếm liếm mũi, đôi mắt to đen xì, biểu cảm như là đang mong đợi điều gì đó.
“Trầm Mặc, ngoan, đừng làm loạn”
Nguyễn Thanh đang do dự có nên nhặt sữa lên hay không, thanh âm bình tĩnh êm tai của người đàn ông lại vang lên trong thang máy, giọng nói cưng chiều và không biết làm thế nào khiến tâm can cô run rẩy.
Nguyễn Thanh lập tức nhắm mắt lại, một tay đặt lên tim của mình, chỉ sợ nó nhảy phịch ra ngoài, một tay vịn vào thang máy chống đỡ cho cơ thể mình.
Chú chó nhỏ nghe giọng nói của chủ nhân, lập tức quay đầu lại nhìn anh ta, lộ ra vẻ mặt tán dương. Ai biết lại thấy người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, vốn không có nhìn mình, nó thất vọng nằm sấp ra trên nền, mở miệng nức nở một tiếng.
“Ding”
Cánh cửa thang máy mở ra, chú chó nhỏ hăng hái đứng dậy xông ra ngoài một cách nghênh ngang, người đàn ông cũng đi theo ra ngoài.
Nguyễn Thanh nhìn bình sữa nằm trên mặt đất, nhặt lên bước nhanh theo ra ngoài định đưa cho người đàn ông.
Vừa ra khỏi cửa thang máy thì nhìn thấy lông vàng khôn ngoan ngồi xổm ở phía sau người đàn ông, nghe thấy tiếng bước chân tai nó nhếch lên, sau đó quay đầu lại.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh nó có vẻ rất vui, khóe miệng nhếch lên, lại lướt nhìn sữa trong tay cô, đầu lưỡi trắng mịn mềm mại liếm liếm mũi, như là ngửi thấy mùi thơm của sữa.
Đôi mắt to đen như mực của nó đầy thích thú và hài lòng, kêu