Buổi sáng sau khi cãi nhau với Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh trở về nhà mình dọn dẹp một lượt rồi lại ra ngoài.
Đi đến siêu thị lớn gần nhà nhất mua mấy túi trái cây và thức ăn, lại đến khu đồ ăn vặt mua mấy túi khoai, ô mai và bánh. Nghĩ đến kỳ nguyệt san sắp đến rồi, lại đi đến khu vực chuyên bán lựa vài bao băng vệ sinh.
Thanh toán, sau đó xách đồ về nhà.
Vì khoảng cách tương đối gần, cho nên cô không có lái xe. Kết quả bây giờ đồ đạc quá nặng, hai tay của cô đều bị ghì ra vết hằn màu đỏ.
Thật không dễ thở mới về được đến nhà, Nguyễn Thanh đem đồ đạc chỉnh đốn. Sau đó rót một ly nước vừa uống vừa ngồi lên sô pha, cầm điện thoại lên xem tin tức, không thấy có việc gấp gì cần giải quyết.
Trong APP hòm thư tải về điện thoại, quả nhiên có một tin, là thông báo đến từ công ty.
Nhìn nội dung mail, Nguyễn Thanh liền biết là việc gì.
Là thông báo của cấp trên lần trước cô đòi Mai Tử Sa Trà, trong thông báo nói rõ Mai Tử Sa Trà chỉ ghi chép phía dưới tên của mình, bản thân cô không cần chịu trách nhiệm.
Đây là việc tốt, quá tốt. Không cần biết Mai Tử Sa Trà thuyết phục cấp trên như thế nào, tóm lại đối với Nguyễn Thanh mà nói là một việc cực kỳ tốt.
Ngồi trên sô pha lướt qua một hồi tin tức, liên hệ xong với những tác giả phía dưới, sau đó liền đến 11 giờ trưa.
Nguyễn Thanh bỏ điện thoại xuống, đến tủ lạnh lấy một ít khoai tây, ớt xanh, bột bắp, trứng gà và rau đi đến nhà bếp nấu ăn.
Khoảng 12 giờ 40 phút, Nguyễn Thanh nấu ăn xong, nhìn ngoài hai món ăn mình nấu ra có có thêm một nồi cơm, Nguyễn Thanh thở ra: “Nấu ăn cho Từ Nhất Bạch hai ngày, kết quả làm thành thói quen, bây giờ làm nhiều như thế một mình mình căn bản ăn không hết.”
Vừa lẩm bẩm một mình, vừa từ trong tủ lấy ra một hộp cơm làm bằng thủy tinh trong suốt, sau khi rửa xong bắt đầu đựng cơm và thức ăn vào bên trong.
Từ Nhất Bạch chắc chắn vẫn chưa ăn, anh ấy chắc chỉ ăn thức ăn nhanh, Trầm Mặc chắc cũng chỉ có thể ăn thức ăn dành cho chó. Dù sao mình bây giờ nấu nhiều, hơn nữa giữa hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là nên làm.
Sau khi đựng thức ăn xong, Nguyễn Thanh cầm hộp cơm ra khỏi cửa đi về phía đối diện.
Nhẹ gõ cửa, đợi một lát trong phòng liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Lúc đến gần cửa, tiếng bước chân dừng lại, sau đó giọng nói có chút mệt mỏi của Từ Nhất Bạch truyền ra qua cánh cửa: “Ai đấy?”
Trong phòng cùng lúc vang lên tiếng sủa của Trầm Mặc: “Gâu gâu ~”
“Là tôi, hàng! xóm! lương thiện của anh.” Nguyễn Thanh trả lời, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hàng xóm”.
Từ Nhất Bạch trong phòng nghe thấy cô gái nhỏ nghiến răng nghiến lợi trả lời, có chút không biết làm thế nào đưa tay lên ấn huyệt thái dương.
Hưa, thật thích mang thù.
Cánh một cánh cửa, không khí cứ như thế yên lặng một hồi.
“Có việc gì?”
Giọng nói trầm thấp của Từ Nhất Bạch vang lên, đánh thức Nguyễn Thanh đang có hơi xuất thần.
Cái gì gọi là có việc, không có việc thì không thể tìm anh sao? Rõ ràng vài tiếng trước còn ngủ chung dưới một mái nhà, ăn cơm trên một bàn, trở mặt vô tình thật đúng là được Từ Nhất Bạch thể hiện cực kỳ đúng chỗ.
“Tôi nấu cơm bị nhiều.” Nguyễn Thanh tốt tính nói.
Ồ. Đem cơm đến cho mình.
Nghĩ đến đây khóe miệng của Từ Nhất Bạch không kiềm nổi mà nhếch lên, tâm trạng vui vẻ. Vậy mà anh lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện với Tô Hữu, đã quyết định không dính dáng với cô nữa, vậy thì phải nhanh chóng chặt đứt tình ý của mình, đừng cho bản thân mơ mộng hảo huyền, cũng đừng tiếp xúc với cô ấy nữa.
“Tôi đã ăn rồi.” Từ Nhất Bạch cố gắng khiến cho giọng nói của mình lộ ra vẻ xa cách, “Tô Hữu mang đến.”
“… … Ồ.” Nguyễn Thanh có chút hụt hẫng, bây giờ là đang vạch rõ ranh giới với mình?
Qua cầu rút ván!
“Buổi tối cũng có thể ăn … …” Nguyễn Thanh nói thêm, đồ đã đem đi sao có thể lại đem về, cái này quá mất mặt rồi.
“Không cần đâu, tôi đã khỏe rồi, có thể đặt thức ăn nhanh.”
Nghe thấy giọng nói xa cách và thái độ đối đãi như người xa lạ của Từ Nhất Bạch, Nguyễn Thanh hơi khó chịu. Cô hạ mắt xuống nhìn vào hộp cơm trong tay, quai hàm bạnh ra: “Tôi biết, tôi thật ra là không cẩn thận nấu nhiều, tôi còn nấu cho Trầm Mặc đồ ăn dinh dưỡng. Để không lãng phí thức ăn, anh cứ cầm đi, tôi buổi tối tuyệt đối không nấu nhiều.”
Hừm, Nguyễn Thanh cô không phải là làm cơm vì Từ Nhất Bạch anh, cơm của cô chỉ là đúng lúc làm nhiều. Thức ăn dinh dưỡng của Trầm Mặc mới là đặc biệt làm, Từ Nhất Bạch anh đừng có tự mình đa tình!
Trầm Mặc ở trong phòng nghe thấy tên của mình, kêu “gâu gâu gâu gâu” một cách hưng phấn, còn vẩy đuôi đi vòng quanh chân của Từ Nhất Bạch, giục ông chủ mở cửa cho bà chủ. Vậy mà Từ Nhất Bạch giống như là không hiểu, đứng yên một cách im lặng.
Nói thật lòng, Từ Nhất Bạch có hơi phiền não, nhận đồ của cô thì lại mềm lòng. Huống hồ anh không chỉ ăn cơm của cô, còn ăn cả đậu phụ của cô rồi. Bây giờ lại tiếp xúc với cô, anh thật là có hơi lo lắng mình vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà làm ra việc vượt quá giới hạn.
Chính vào lúc Từ Nhất Bạch còn đang do dự, Trầm Mặc không kiềm chế được, thức ăn dinh dưỡng có thể ngon hơn nhiều so với thức ăn dành cho chó.
Cho nên, ngay sau đó, Nguyễn Thanh đứng ở ngoài cửa đang tức giận liền nhìn thấy một cái đầu chui ra khỏi cánh cửa dành cho chó, tiếp theo toàn thân chú chó chui ra ngoài.
Chú chó sau khi đi ra liền dùng ánh mắt long lanh nhìn cô, cái đuôi không ngừng vung vẩy một cách vui vẻ, mũi còn sáp lại gần hộp thức ăn cô cầm trên tay ra sức ngửi.
Nguyễn Thanh bị bộ dạng thèm ăn của chú chó chọc cười, khom lưng xuống vò đầu của nó.
Cửa vẫn đóng, mà Nguyễn Thanh lại bị Từ Nhất Bạch kéo dài thời gian làm cho tính kiên nhẫn cũng cạn kiệt. Một người đàn ông, còn sợ cô dựa giẫm sao? Nói thế nào cô cũng là một đại mỹ nhân, người theo đuổi cô cũng không ít, cô có thể mất mặt như vậy đi theo đuổi con trai sao?
Cô cũng là một người dám yêu dám hận, cô thừa nhận bản thân có cảm tình với Từ Nhất Bạch, cho nên tối qua lúc anh hôn cô cô cũng rất rung động. Nhưng mà cô cũng không vì cái hôn này mà dựa giẫm anh, muốn anh chịu trách nhiệm. Từ Nhất Bạch anh không thích mình, vậy cô cũng có thể tự nhiên mà từ bỏ, không đến mức không thể không có anh.
Khóe miệng Nguyễn Thanh khẽ nhếch lên, cười châm biếm.
Đưa tay ra lấy chìa khóa từ trên cổ chú chó ra, mở cửa ra liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch đứng ở lối ra vào.
Đi đến trước mặt Từ Nhất Bạch, cách vài bước chân: “Từ Nhất Bạch, anh yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy anh muốn anh chịu trách nhiệm. Bữa cơm này, xem như là quà gặp mặt giữa hàng xóm với nhau. Hộp cơm không cần trả lại, không đáng mấy tiền.”
Nói xong, Nguyễn Thanh liền đem hộp cơm đưa đến trên tay Từ Nhất Bạch, sau đó đem chìa khóa đeo lại trên cổ của chú chó.
Từ Nhất Bạch vô ý thức cầm chặt hộp cơm đưa đến trong tay, bên tai còn vọng lại lời nói lạnh lùng của cô gái. Anh rất muốn lớn tiếng nói mình muốn chịu trách nhiệm, rất muốn nói mình không thích làm hàng xóm, rất muốn níu lấy bàn tay mềm mại của cô. Nhưng nghĩ đến bản thân là người mù, cổ họng của anh như bị nghẹn lại nói không nên lời, tay của anh không nhấc lên được.
Từ Nhất Bạch đứng ở lối ra vào, mắt mở to nhìn mặt trời của anh rời đi. Tuy không nhìn thấy gì cả, nhưng tim lại cảm nhận được ánh sáng mặt trời rời rạc một cách chân thực như thế, lần nữa đối diện với bóng tối, áp chế anh có chút không thở được.
Đúng vậy, anh vốn là người sống trong