Người bảo vệ mập sau khi nói xong câu đó liền mở cửa sau của phòng bảo vệ đi vào.
Nguyễn Thanh theo sau Trầm Mặc nghe thấy lời của người bảo vệ mập đại não liền không có phản ứng, ngờ ngệch cùng với Trầm Mặc đi theo đến cửa sau của phòng bảo vệ.
Bạn trai? Bạn trai ở đâu ra?
Quản lí tiểu khu bây giờ điều nhân tính hóa như thế? Biết mình đơn thân cho nên gán ghép với một người bạn trai.
Vẫn là nói lúc cô coi bộ phim nhiều tập gây tranh cãi “tổ quốc thiếu tôi một người con trai như thế” đã thành hiện thực rồi?
Trong lúc nghĩ vớ vẩn Nguyễn Thanh đi đến đến bên cửa phòng bảo vệ, cô bây giờ vừa xúc động vừa nghi hoặc vừa lo lắng, ngoài ra còn thêm chút xấu hổ. Thật là cơn buồn ngủ đến liền được tặng gối, bây giờ cô đang cần một người bạn trai để điều chỉnh lại tâm tình. Lo lắng nhất là cần phải đẹp trai, không đẹp trai ít nhất giọng nói phải hay, làm ơn!
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, giương mắt nhìn bóng dáng của người bảo vệ mập qua khe hở, Trầm Mặc ngồi xổm bên cạnh cô cũng trơ mắt nhìn cửa sau đang khép hờ.
Người bảo vệ mập mở cửa liền nhìn thấy một người một chó đều đang nhìn anh ta, khiến lông măng phía sau lưng anh ta dựng đứng lên.
“Cho cô, hơi nguội rồi. Để ở đây cũng hơn hai tiếng rồi, trở về dùng lò vi sóng làm nóng lại một tý.” Người bảo vệ mập đem thức ăn nhanh trên tay đưa đến cho Nguyễn Thanh.
Nhìn thấy thức ăn nhanh, chú chó đang ngồi xổm nhảy vọt lên, nhìn thức ăn nhanh kêu lên: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu~”
Nguyễn Thanh đưa tay nhận lấy, hơi nghi hoặc hỏi: “Thức ăn nhanh này, cho tôi?”
“Đúng vậy. Thức ăn nhanh này 6 giờ đã đến rồi, cô cũng không đến lấy sớm một chút.” Người bảo vệ mập oán trách nói, “bạn trai cô đã gọi điện thoại đến hỏi mấy lần.”
Nói xong người bảo vệ liền chuẩn bị quay về phòng bảo vệ, lúc gần đi liếc nhìn điện thoại trong tay Nguyễn Thanh, lại cười một tiếng nói: “Tôi nói người trẻ tuổi thật là, cô không phải đem điện thoại sao? Anh ấy sao lại nói cô không biết dùng điện thoại, tôi còn cho rằng lại là Trầm Mặc đến lấy thức ăn nhanh.”
Người bảo vệ nói xong sờ đầu Trầm Mặc một lát, sau đó trở về phòng bảo vệ.
Tiếng nói chuyện của người bảo vệ mập cùng với một người bảo vệ khác truyền đến qua cánh cửa khép kín.
“Anh nói đây có phải là cãi nhau chiến tranh lạnh không? Rõ ràng người con gái có điện thoại, người con trai còn gạt tôi nói không biết dùng, còn luôn gọi điện thoại giục tôi … …”
“Anh hiểu gì, đối với người ta đây chính là sở thích.”
……
Nguyễn Thanh nghe thấy hai người bảo vệ ở trong phòng nói dông dài, như là hiểu được gì đó. Thì ra người bảo vệ mập hiểu lầm quan hệ của cô và Từ Nhất Bạch. Làm thế nào để làm sáng tỏ việc này, không giải thích người khác lại coi như là tình nhân cãi nhau, không giải thích thì chỉ có thể thừa nhận hiểu lầm của người khác. Nhưng người bảo vệ mập này rõ ràng là bạn tốt của phụ nữ, quá tò mò. Hiểu lầm này thật là lớn rồi, nói không chừng qua vài ngày lời đồn đại cô và Từ Nhất Bạch là vợ chồng liền bay đầy trời.
Nguyễn Thanh rất tức giận, cô quyết định sẽ không quan tâm đến Trầm Mặc lần nữa.
Cô xách thức ăn nhanh thở hồng hộc giậm chân đi, nhìn cũng không nhìn Trầm Mặc lấy một cái. Trầm Mặc cảm nhận được nữ chủ nhân đang giận, nhưng mà nó không hiểu vì sao cô tự nhiên lại giận.
Nguyễn Thanh ở phía trước bước nhanh, Trầm Mặc theo sau cô, cái móng vuốt nhỏ đầy thịt di chuyển nhanh trên đất.
Đi vào cửa tòa nhà, Nguyễn Thanh nhấn nút thang máy chờ đợi, Trầm Mặc theo sau cô đi vào. Nhìn thấy Nguyễn Thanh, nó nhanh chân chạy lại, ngồi xổm bên cạnh cô, liếc mắt nhìn cô, có hơi tủi thân “nức nở” một tiếng.
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng nức nở liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy ánh mắt của cô, ánh mắt của chú chó thiếu tự tin xoay một vòng rồi lại nhìn qua. Kết quả phát hiện cô không có nhìn mình, lại “nức nở” hai tiếng. Nhìn thấy cô không phản ứng, đành phải đứng dậy đi vòng quanh cô, không thỏa mãn nức nở hai tiếng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Tâm trạng của Nguyễn Thanh bị tiếng gọi khe khẽ tủi thân của chú chó làm mềm lòng, cô từ nhỏ đã thích chó mèo, giả vờ đáng yêu đối với cô chính là đúng bệnh hốt thuốc, giận một lát liền hết, tâm tình đều là không biết làm sao.
“Trầm Mặc, sau này không cho phép lôi kéo tao giúp mày. Việc của mình tự mình làm, biết không?” Khom lưng, Nguyễn Thanh cầm tai của chú chó nhào nặn, nhìn chằm chằm vào mắt của nó nói.
Ánh mắt ướt át của Trầm Mặc tủi thân nhìn cô, mở miệng nhỏ tiếng kêu: “Gâu gâu~”
Nguyễn Thanh buồn cười vuốt ve đầu nó, nhìn thấy trên một tay khác đang cầm thức ăn nhanh, lại vui vẻ trở lại: “Trầm Mặc, làm tốt lắm!”
Hừ, để cho anh ấy già mồm, bây giờ qua 8 giờ lại chưa ăn cơm tối, đáng đời.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Thanh để Trầm Mặc ngậm túi thức ăn nhanh trở về nhà, cô về nhà của mình.
Hai móng vuốt phía trước của Trầm Mặc cào lên trên cửa, Từ Nhất Bạch như là đợi ở cửa, cửa rất nhanh liền mở ra.
Phía bên này, Nguyễn Thanh cũng mở cửa ra. Cô cố kiềm chế không quay đầu lại nhìn, cũng không chào hỏi, nhấc chân đóng “sầm” cửa lại.
Tắm rửa xong, cầm điện thoại nằm lên giường, trên màn hình là tiểu thuyết Mặc Thần mới ra tối nay. Đọc được một nửa, Nguyễn Thanh bỗng ngồi dậy. Cô hơi kinh ngạc, có chút không dám tin.
Tiểu thuyết của Mặc Thần – lại có thể xuất hiện nữ chính, yêu hận lẫn lộn với nam chính.
Sau khi kinh ngạc Nguyễn Thanh lại có chút không dám tin tưởng, cái người gọi là bạn gái của nam chính này không biết căn bản thì không phải là nữ chính, thực ra là nhân vật nữ thứ hai ba bốn năm…
Bởi vì, không khoa học. Tiểu thuyết của Mặc Thần sao lại có thể có nữ chính?
Tay phải lướt nhanh trên màn hình điện thoại, lướt đến chỗ bình luận người đọc. Một mảng sợ hãi cảm thán, đều là thảo luận việc tiểu thuyết Mặc Thần có nữ chính. Có người đoán rằng có khả năng là Mặc Thần đang yêu, cũng có người giống cô đoán rằng đây có thể là một mánh khóe, thậm chí có người cho rằng có thể chính là một cái bia đỡ đạn, qua vài chương liền có thể trở thành một nhân vật nhỏ.
Tóm lại, chỉ là một thay đổi của Mặc Thần, website, diễn đàn và những nơi khác đều phát nổ, náo nhiệt. Nguyễn Thanh vào weibo, màn hình đều là #tiểu thuyết của Mặc Thần có nữ chính rồi#, Nguyễn Thanh cũng đăng một bài bày tỏ sự kinh ngạc đối với việc này, phía dưới kèm theo toàn là các fan hâm mộ.
Trong vòng tròn văn học, không ai không biết Mặc Thần. Cho nên trong số những người theo dõi Nguyễn Thanh, phần lớn cũng là người đang theo dõi Mặc Thần.
Lướt weibo một hồi, xem qua đủ kiểu suy đoán, Nguyễn Thanh liền thoát ra khỏi weibo đi ngủ.
Mười ngày sau.
Nguyễn Thanh đang ở trong phòng ngủ dọn dẹp đồ đạc, hai ngày nữa thì nhập học rồi, phải thu xếp một tý, lấy một ít đồ về ký túc xá. Có tiết học thì ở trong trường, lúc không có tiết thì trở về tiểu khu.
Ngày khai giảng sắp đến, những bạn bè về nhà nghỉ hè cũng sắp quay lại, mấy ngày này cũng là giai đoạn trước khi xuất bản tạp chí. Vừa bận công việc vừa phải dành thời gian đi ăn với bạn, cô kì thực không có cách gì mà phân thân ra được.
Đang bận rộn, trên cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa quen thuộc “lộc cộc lộc cộc lộc cộc”. Nguyễn Thanh cầm điện thoại trên giường lên xem, sắp 11 giờ rồi, chú chó lại qua ăn cơm trưa, nó mỗi ngày đều đúng giờ đến.
Mở cửa ra cho Trầm Mặc vào, sau đó đi đến tủ lấy lấy thức ăn làm cơm.
Mấy ngày này, chú chó hôm nào cũng đến ăn cơm, một ngày ba bữa, mỗi bữa đều không thiếu sót gì. Hai ngày mới bắt đầu chỉ là ăn cơm, sau đó được voi đòi tiên đem sữa tắm của nó ngậm qua, đứng ỳ trong phòng tắm nhà cô bảo cô tắm giúp nó.
Nguyễn Thanh cũng nghe thấy Từ Nhất Bạch giáo huấn nó, nhưng mà nó dạy mãi không nghe, bị la liền đến trước mặt cô tỏ ra đáng yêu mong được an ủi. Mỗi lần Nguyễn Thanh đều bị bại trong ánh mắt tủi thân và bộ dạng trung thành của nó.
Ăn cơm xong, Nguyễn Thanh đem Trầm Mặc đến trước ghế sô pha, cô nửa ngồi nửa quì trên thảm trải sàn, chú chó nằm nhoài ra