Ăn cơm xong hai người liền ngồi trên sô pha xem tivi, Trầm Mặc chơi đùa với quả bóng ở trên thảm.
Nguyễn Thanh từ phía sau lưng lấy ra một quả táo đã chuẩn bị từ trước, đưa đến tay anh: “Đêm bình an vui vẻ! Chúc anh mỗi ngày đến đều vui vẻ, bình an.”
“Đêm bình an? Anh chỉ biết ngày mai là Noel.” Anh cầm quả táo trong tay rất lâu, lại kéo tay cô nói: “Chỉ cần em ở bên, anh liền vui vẻ.”
“Em sẽ luôn bên cạnh anh.” Cô cũng cầm lấy tay anh.
Từ Nhất Bạch gương mặt dịu dàng nhìn cô, cắn một miếng táo đưa đến bên miệng cô, cô liền thuận theo tay anh cũng cắn một miếng, sau đó hai người liền mỗi người một miếng ăn táo.
“Hù, cuối cùng ăn xong rồi, có hơi no.” Nguyễn Thanh xoa cái bụng tròn của mình và nói.
“Ăn không nổi thì đừng ăn nữa, không cần thiết.” Từ Nhất Bạch xoa bụng giáo huấn cô.
“Không được, táo của đêm bình an nhất định phải ăn hết!”
“Em muốn về giường nằm một lát, sô pha không thoải mái.” Nguyễn Thanh dựa vào sô pha dịu dàng nói.
“Đánh răng trước.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô, từ tốn nói.
“Em đi không nổi, anh cõng em.” Cô bò lên lưng ôm cổ anh nũng nịu nói.
Từ Nhất Bạch trở tay lại ôm chặt chân cô, cõng cô đi đến nhà vệ sinh đánh răng.
Sáng hôm sau lúc Nguyễn Thanh tỉnh dậy, cô đang dựa vào ngực anh. Chọc nhẹ vào cánh tay đang ôm eo cô của anh, không có động tĩnh, chắc là chưa tỉnh. Nguyễn Thanh cẩn thận xoay người, một đôi tất đập vào mắt, cô ngạc nhiên mở to mắt, nói không thành lời.
Từ Nhất Bạch đưa đôi tất dịch ra một chút, để lộ gương mặt của anh: “Noel vui vẻ.”
Nguyễn Thanh nhìn anh, lại nhìn đôi tất, vui vẻ hỏi: “Cho em sao?”
“Đương nhiên.”
Cô vội nhận lấy chiếc tất, nóng lòng muốn lấy món quà bên trong ra.
Có hơi bất ngờ, món quà là một chiếc USB, cô cẩn thận nhìn trái nhìn phải, không kiềm được hỏi: “Bên trong USB là gì vậy?”
“Từ lúc không ai biết đến cho đến khi nổi tiếng, tất cả những bản phối âm và tiểu thuyết gốc trong 7 năm qua của anh.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, rất lâu sau mới hỏi: “Vì sao lại cho em?”
“Thích không?” Anh không trả lời mà hỏi.
“Thích, rất thích.” Nguyễn Thanh nói, sau đó bỏ vào lại trong tất muốn trả cho anh, “nhưng mà quá đáng giá.”
Anh nắm lấy tay cô: “Có đáng giá thế nào cũng không bằng em, đây là sính lễ tặng em.”
Sính … … sính lễ?
Nguyễn Thanh ngạc nhiên nói: “Đây cũng quá sớm rồi?”
“Anh phải sớm bắt lấy em, nhận lấy đi, để anh được an tâm.”
Cô xấu hổ gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Được.”
Hôm nay tuy là Noel, nhưng hai người vẫn ở nhà đọc sách, đánh chữ như thường lệ, thời gian rất nhanh liền đến buổi chiều trở về trường, Nguyễn Thanh xách túi vẫy tay chào tạm biệt với Từ Nhất Bạch.
Sáng thứ hai lên lớp, Nguyễn Thanh đang ghi chép, bỗng nhiên nhớ đến lúc trước anh nói trước tết Nguyên đán chị Dung sẽ về Thượng Hải. Vừa tan học, cô liền chạy ra ngoài gọi vào số điện thoại mới của chị Dung.
Bên này Minh Dung đang nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn ngủ say, cô đến Thượng Hải lúc 2 giờ sáng, vệ sinh cá nhân xong đã hơn 3 giờ, lúc này buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, mơ hồ mò điện thoại ở trên đầu nằm ra, nhận máy.
“Alo … …” Giọng nói mang theo cơn buồn ngủ truyền vào tai Nguyễn Thanh.
“Chị Dung.”
Bên kia yên lặng hồi lâu, giọng nói mới từ từ truyền đến, đã tỉnh táo hơn rất nhiều: “A Nguyễn?”
“Là em, nhiều năm như vậy không liên lạc, có phải chị không thích em nữa không?” Nguyễn Thanh tủi thân hỏi.
“Không có không có, chị Dung rất thích A Nguyễn, chỉ là, có nỗi khổ tâm.” Minh Dung vội thanh minh, sau cùng còn nhẹ nhàng cười khổ một tiếng.
“Em không quan tâm, chuyện của chị và anh trai em không thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Em là em, anh em là anh em, không thể nói chung vào.” Nguyễn Thanh dịu dàng nói.
Minh Dung cầm điện thoại cười không biết làm thế nào, vẫn là nha đầu nũng nịu, một chút cũng không hề thay đổi.
“Được, là chị Dung không đúng, sau này chị Dung nhất định thường xuyên liên lạc với em.” Minh Dung cười nói.
“Em nghe nói chị Nguyên Đán phải về Thượng Hải?” Nguyễn Thanh cố gắng để cho giọng của mình thản nhiên hết sức có thể.
Nghe nói? Hừm, ngoài Nguyễn Ngôn ra còn có thể là ai.
“Ừ, chị sáng sớm hôm nay đến rồi.”
“Chị đến rồi hả, vậy lúc nào chị có thời gian thì chúng ta gặp nhau, em nhớ chị chết rồi!” Nguyễn Thanh vội nói.
Tiểu nha đầu, vẫn tinh quái như vậy.
“Thời gian của chị tương đối thoải mái, xem em đi.” Minh Dung sảng khoái nói.
“Vậy hả? Vậy hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay nhé.” Nguyễn Thanh đảo mắt, được đằng chân lân đằng đầu, “chiều nay em không có tiết, 2 giờ chúng ta gặp nhau ở quán cà phê cũ lúc trước.
“Được.” Minh Dung dịu dàng chiều chuộng nói.
Ăn cơm trưa xong Nguyễn Thanh như thường lệ đi đến hội trường diễn tập cùng với mọi người, 1h30, cô chào giáo viên hướng dẫn một tiếng rồi rời đi.
1h52phút đến quán cà phê, cô chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Nguyễn Thanh chọn một ly nước chanh và một ly cà phê đen, sau đó chăm chú nhìn về phía cửa.
Đúng 2 giờ, một dáng người cao gầy khoác áo bành tô xuất hiện, Nguyễn Thanh vẫy tay một cách vui vẻ: “Chị Dung, ở đây.”
Minh Dung theo tiếng gọi nhìn qua, mỉm cười, đi thẳng qua phía bên đó.
Minh Dung kéo ghế ngồi xuống, Nguyễn Thanh đẩy cà phê đến phía trước mặt cô ấy, trêu đùa nói: Chị Dung, đã mấy năm rồi, chị vẫn đúng giờ như anh em, một giây cũng không lãng phí.”
“Đã quen rồi.” Minh Dung thoáng chút ngẩn ngơ, cô liền phản ứng lại, bưng cà phê lên nếm thử một ngụm, bình thản nói.
“Chị đã quen rồi, nhưng anh em lại thay đổi rất nhiều, mấy năm nay chị không ở đây, anh ấy đều trở nên không giống anh ấy rồi.” Nguyễn Thanh nhìn nhất cử nhất động của Minh Dung, cố ý oán trách nói.
“Vậy sao, chị không rõ lắm.” Minh Dung cười nhạt.
Nguyễn Thanh nhìn thấy bộ điệu nói ngọt nói nhạt đều không nghe của chị Dung, có hơi phiền muộn.
Cằm Nguyễn Thanh bạnh ra, nhìn cô chăm chú nói: “Chị Dung, em không rõ lúc đó chị và anh em vì sao lại chia tay. Nhưng anh ấy thựuc sự rất yêu chị, từ khi chị đi, anh ấy như người mất hồn, cả ngày mặt lạnh chỉ biết làm việc.
Minh Dung không trả lời, nếm cà phê, dường như trái tim không ở đây.
Nguyễn Thanh không nản lòng, tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, mẹ em tìm cho anh ấy rất nhiều hình của các cô gái để anh ấy đi gặp mặt, nhưng anh em luôn lạnh lùng ném vào thùng rác. Anh ấy luôn đợi chị, em nhớ có một lần vô ý xông vào phòng sách của anh ấy, anh ấy đang ngồi trước bàn giở album ảnh của chị ra xem, gương mặt rất dịu dàng.”
Minh Dung có hơi ngạc nhiên, cô nhìn về phía Nguyễn Thanh, muốn xác nhận có phải là thật không.
Nguyễn Thanh đè xuống niềm