Ngày 30 tháng 12, ngày diễn ra hội diễn tết Nguyên Đán.
Tuy hôm nay là hội diễn Nguyên Đán, nhưng vì tết Nguyên Đán được nghỉ ba ngày, cho nên hôm nay vẫn lên lớp như thường lệ.
Nhưng vì buổi tiệc long trọng tối nay, các sinh viên có tiết mục đều đang tiến hành diễn tập lần cuối, những sinh viên còn lại đang lên lớp tư tưởng đều có chút không tập trung.
Thật lâu mới đến 5 giờ chiều, mọi người vội vàng ăn chút đồ ăn liền đi đến hội trường.
Nguyễn Thanh cũng tùy ý ăn chút bánh mì lót bụng, sau đó liền bị mọi người kéo đến phòng hóa trang.
Tẩy trang mặt đánh phấn, kẻ mày tô môi.
Người hóa trang tay nghề thành thạo trang điểm xong, nhìn nhìn Nguyễn Thanh, không kìm lòng nổi khen ngợi: “Thật sự quá đẹp, kĩ thuật của tôi thật sự ngày càng tốt.”
Nguyễn Thanh tiến sát lại gần gương trang điểm, cẩn thận chỉnh lại tóc ở hai bên, quả nhiên đẹp hơn, đẹp có chút không giống cô ngày thường.
Người hóa trang thu dọn xong đồ trang điểm của mình liền đến phòng khác tiếp tục trang điểm cho mọi người, trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh.
Thời gian còn 40 phút, lễ phục phải đợi đến trước khi lên sân khấu mới thay, vô vị ngồi ở trước gương, Nguyễn Thanh cầm điện thoại định tìm Tạ Tửu đến nói chuyện với mình.
Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Tạ Tịch cầm một bó hoa trong tay đi vào.
Nhìn người đến, Nguyễn Thanh có hơi ngạc nhiên: “Anh Tiểu Cửu, sao anh lại đến?”
“Tiểu Nguyễn hôm nay rất đẹp.” Tạ Tịch lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Thanh trang điểm, không kìm được buộc miệng nói ra.
“Em cũng thấy thế.” Nguyễn Thanh cười nói, sau đó lại nghi ngờ nhìn anh.
Nhớ lại câu hỏi lúc nãy của cô, anh liền đưa hoa ra, “anh trai em không đến được, anh Tiểu Cửu nhất định phải đến cổ vũ chứ.”
“Cám ơn anh Tiểu Cửu.” Nguyễn Thanh vui vẻ nhận lấy hoa, ngửi một lát, “thật thơm.”
Ngồi cùng Nguyễn Thanh trên ghế sô pha, Tạ Tịch thấy cô cười tươi nhìn hoa, rơi vào trầm tư.
Đây là đều mà anh đã giữ kín từ rất lâu, nhất định phải nói ra, chỉ có một cơ hội này, nếu như còn do dự thì thật sự không còn cơ hội nữa. Không cần biết kết quả như thế nào, nhất định phải để cô biết được tấm lòng của anh, cho dù sau này ngay cả làm bạn bè cũng … … không được … …sao?
Tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, anh do dự ngẩng đầu, lấy can đảm mở miệng: “Tiểu Nguyễn, anh thích … …”
Nguyễn Thanh nghe anh gọi mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Chính vào lúc này, điện thoại của Nguyễn Thanh reo lên. Cô liếc nhìn một cái, liền cầm điện thoại trên bàn lên, áy náy nhìn Tạ Tịch: “Anh Tiểu Cửu, em nhận điện thoại.”
Tạ Tịch bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, can đảm trong lòng thoáng chốc tan rã, anh có hơi vui mừng đè nén sự yếu đuối của mình, không tự nhiện gật gật đầu.
Nguyễn Thanh cầm điện thoại đi vào một góc, mới vui vẻ nhận điện thoại.
“Sao lại gọi điện cho em, không phải nói hôm nay không về được sao?” Nguyễn Thanh dịu dàng hỏi.
“Nếu núi không đến tìm anh, thì anh sẽ đến tìm núi.” Giọng nói êm tai của Từ Nhất Bạch từ từ truyền đến.
Nguyễn Thanh ngờ vực chớp chớp mắt, sau đó gương mặt mang theo ý cười: “Sao lại nghĩ đến việc qua đây? Một mình anh sao?”
“Nhiều ngày không gặp, thật sự rất nhớ. Cho nên anh liền bảo Tô Hữu đưa anh đến đây.”
Nguyễn Thanh bĩu môi mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Vậy thì tốt.”
“A, đúng rồi, anh ở chỗ nào trong trường vậy?” Cô đội nhiên nhớ đến ghế ở trong hội trường không có chuẩn bị cho những người không mời mà đến.
“Ở dưới gốc cây trước thư viện, Tô Hữu đi tìm một vòng trở về, nói không thấy em.”
“A, em ở phía sau sân khấu, vậy các anh đứng yên ở đó, em đến đón các anh.” Nguyễn Thanh bỗng giác ngộ nói, vội vàng ngắt máy chuẩn bị chạy đi đón người.
Quay người lại liền nhìn thấy Tạ Tịch ngồi trên sô pha nhìn về phía mình.
Hỏng bét, quên mất anh Tiểu Cửu vẫn còn ở đây.
Cô ngại ngùng bưng mặt, rụt rè nói: “Anh Tiểu Cửu, em ra ngoài đón vài người bạn.”
“Bạn trai?” Tạ Tịch sáng tỏ nói.
Cô nhếch môi cười nói: “Dạ.”
Sau đó cô cười vẫy vẫy tay, bước nhanh về phía cửa, nói một cách phấn khởi: “Em đi liền về lại.”
Tạ Tịch đứng dậy bước nhanh hai bước, kéo chặt tay cô đang đặt trên tay nắm cửa: “Tiểu Nguyễn … …”
Nguyễn Thanh nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh, bỗng nhiên đưa tay ra vỗ vỗ đầu như giác ngộ: “À, lúc nãy anh hình như có chuyện muốn nói với em?”
Tạ Tịch nhìn chăm chú vào mắt cô, từ từ nói: “Nếu như … … nếu như anh nói, anh thích … …”
Nói được một nửa, anh lại không nói ra được, tay đang cầm ta cô cũng bất lực buông lỏng ra.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào đôi mắt mê người của cô, nhưng đây là lần đầu tiên trong mắt cô chứa đầy sự yêu thương. Đáng tiếc, đây không phải dành cho anh, chính là ánh mắt này, anh đã biết anh thất bại thảm hại. Nhiều năm như thế, ánh mắt của cô chưa từng vì anh mà sáng, trong mắt cô từ trước đến nay chưa từng có anh.
Dừng lại thôi, dừng lại thôi, như thế đã là tốt lắm rồi, bỏ qua cô cũng bỏ qua cho bản thân.
“Anh Tiểu Cửu?” Nguyễn Thanh ngờ vực gọi anh.
Tạ Tịch trở lại bình thường, nhìn thấy cô có chút nghi ngờ, biểu cảm lại có chút vội vàng, anh mỉm cười nói: “Bỏ đi, không có gì, nhanh đi đi.”
Nguyễn Thanh không hiểu nhìn anh, nhẹ gật đầu: “Vâng, em lát nữa sẽ về.”
Nguyễn Thanh mở cửa chạy như bay ra ngoài.
Phía sau, Tạ Tịch lạc lỏng nhìn theo bóng lưng không chút do dự hướng về người đàn ông khác của cô, viền mắt có chút đỏ.
Anh cuối cùng vẫn muộn một bước, cô đã toàn tâm toàn ý đối với người đó như vậy, dừng lại thôi, không làm được người yêu thì cả đời này có thể làm anh trai tốt bảo vệ cô mà.
Trên đời này chỗ nào không có cỏ thơm, hà tất phải đơn phương một bông hoa.
Nguyễn Thanh chạy một mạch, từ xa đã nhìn thấy Từ Nhất Bạch mang một thân tây trang đậm màu dựa vào gốc cây, thân hình như trúc, mặt mày như tranh.
Trong đầu cô xuất hiện một câu thơ--
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Đi chậm về phía trước, hồi phục lại hơi thở gấp gáp.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng hóa trang sau sân khấu.” Nguyễn Thanh khoác tay anh, vui vẻ nói.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch nhổm người về phía trước đi cùng cô.
“Này, đợi tôi với.” Tô Hữu ngồi trên bồn hoa trước thư viện, vốn cho rằng hai người còn nói chuyện yêu đương cá nhân, nào ngờ hai người liền rời đi, anh đành phải vội vàng nhảy xuống khỏi bồn hoa, lớn tiếng gọi.
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, ngạc nhiên nói: “Sao lúc nãy em không nhìn thấy anh?”
Tô Hữu khóc lóc: “Trong mắt em chỉ có Từ thiếu gia, sao nhìn thấy anh được.”
Mặt Nguyễn Thanh có chút hồng, ngầm trừng mắt