Một bên khác, Từ Nhất Bạch và Tô Hữu sớm đã đến địa điểm buổi tiệc, nhưng mà vì hai người là khách mời đặc biệt, cho nên trực tiếp gặp mặt với hội trưởng Trương, người phụ trách hội văn học chính phủ ở trong phòng nghỉ.
Đến sáu giờ, dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Trương, ba người trực tiếp đi thang máy đến phòng tiệc ở lầu hai.
Đẩy cửa sau của phòng tiệc ở lầu hai ra, một loạt tiếng mỉa mai tức giận kịch liệt của những người phụ nữ truyền vào trong tai Từ Nhất Bạch. Sau khi nghe mấy câu liền hiểu, mặt anh chốc lát trầm xuống, tay nắm dây xích của Trầm Mặc nắm chặt lại đến mức gân xanh nổi lên.
Hội trưởng Trương cười lớn đi vào phòng tiệc, ông đứng ở chỗ tay vịn của lầu hai, kích động nói: “Chào mọi người buổi tối, rât cám ơn các vị đã danh chút thời gian đến tham gia buổi tiệc! Tôi là người đứng ra tổ chức buổi tiệc lần này, tôi họ Trương. Buổi tiệc hôm nay chúng tôi mời đến hai vị khách khách quý, tiếp đến, họ sẽ là người mở màn buổi tiệc cho chúng ta!”
Sau khi hội trưởng Trương bắt đầu nói, trong phòng dần im lặng. Nghe thấy hai người đàn ông phía sau là khách quý, nhiều người lại nhỏ tiếng đoán, sau đó lại phấn khởi vỗ tay, hoan nghênh theo hội trưởng Trương.
Từ Nhất Bạch đi đến chỗ tay vịn, đưa một tay ra hướng về phía Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng nói vào micro: “Nhuyễn Nhuyễn, lại đây.”
Lúc Nguyễn Thanh nhìn thấy Từ Nhất Bạch đã kinh ngạc trừng lớn mắt, suýt nữa bị sặc rượu. Ngay sau đó cô liền nghe thấy Từ Nhất Bạch dịu dàng trầm lắng gọi cô bằng tên gọi thân mật, bảo cô đi đến bên cạnh anh.
Khuôn mặt trắng mịn của Nguyễn Thanh nhuộm màu hoa đào, nhếch nhếch môi, cố bình tĩnh đặt ly rượu xuống. Tao nhã đứng dậy, từng bước từng bước đi đến phía trước, cô vịn vào tay vịn từ từ đi lên lầu hai.
Lúc Nguyễn Thanh đứng dậy, toàn căn phòng liền trơ nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô đạp lên trên nền, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bóng dáng cô. Theo bước chân cô ngày càng gần, nhiều người mới dần dần hoàn hồn trở lại, liền nhỏ tiếng thì thầm với nhau: “Đây ... ... Người đàn ông này là ai? Vì sao gọi hồ li tinh đó qua?”
“Mẹ tôi ơi, là tình nhân sao?”
“Người đàn ông đó thật đẹp trai, không biết là ai, cậu xem hội trưởng Trương cũng kinh ngạc đấy!”
“Hi, có trò vui xem rồi, không biết Mặc Thần biết mình bị què chân sẽ nghĩ thế nào.”
……
Nguyễn Thanh trong tiếng thảo luận của nhiều người đi lên lầu hai, nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay lớn của anh. Từ Nhất Bạch nắm chặt lại, kéo cô đến bên cạnh mình, ôm lên vai cô.
Đôi mắt sắc bén của Từ Nhất Bạch nhìn mọi người phía dưới một vòng, lạnh lùng nói: “Điều không nên nói thì đừng nói, điều không nên nghe thì đừng nghe, không có chuyện thì đừng xuyên tạc, rãnh rỗi chi bằng về nhà đọc nhiều sách để nâng cao trí tuệ. Bề ngoài gọn gàng đẹp đẽ, đầu óc thì lại bẩn thỉu, sao có thể giống người, chẳng qua cũng chỉ là một đống rác.”
Người phía dưới ngẩn ra một hồi, sau đó trở nên ồn ào náo động.
“Mẹ nhà anh đang mắng ai đấy, giám giáo huấn chúng tôi!”
“Đúng vậy, anh là ai, dựa vào gì mà nói xằng xiên.”
“Bị hồ li tinh làm mờ mắt rồi à, anh cứ đợi Mặc Thần đến tính sổ đi nhé!”
Từ Nhất Bạch cười nhạt đợi họ yên tĩnh, sau đó ôm chặt Nguyễn Thanh nói: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi! Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, nếu lại có lần sau, cứ thử xem.”
Nói xong, Từ Nhất Bạch liền chuẩn bị đưa Nguyễn Thanh rời đi. Anh vừa đi ra một bước, chân liền ngừng lại, quay đầu lạnh nhạt nói với đám người phía sau: “Tôi, chính là Trầm Mặc.”
Trầm ... ... Trầm Mặc!
Người trong phòng tiệc bị ngẩn ra như bị sét đánh, mở miệng lại nói không ra một chữ.
Từ Nhất Bạch kéo Nguyễn Thanh quay trở lại phòng nghỉ, Tô Hữu và hội trưởng Trương ở lại phòng tiệc để giải quyết.
Đến phòng nghỉ, Trầm Mặc mới trở nên hoạt bát, nó chạy quanh Nguyễn Thanh mấy vòng. Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống vuốt ve cái bụng tròn trịa của nó, Trầm Mặc thoải mái nghiêng đầu lè lưỡi.
“Trầm Mặc, ở một bên.” Từ Nhất Bạch ngồi trên sô pha, sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn nó một cái.
Trầm Mặc đáng thương nhìn anh, nghẹn ngào một tiếng lật người bò dậy đi đến một bên.
“Anh đừng mắng nó.” Nguyễn Thanh đứng dậy ngồi đến bên cạnh anh.
“Bị ức hiếp vì sao không nói với anh? Lúc nãy Tô Hữu mới nói với anh, những lời nhảm nhí này đã lan truyền rất lâu rồi.” Từ Nhất Bạch nghiêm túc nhìn cô, long trọng hỏi cô.
“Em ... ... em chỉ cảm thấy những tin nhảm không đúng sự thật này không cần thiết để nói.” Nguyễn Thanh thận trọng ngồi thẳng lên, cẩn thận đưa mắt nhìn anh một cái, nhẹ giọng trả lời.
“Em là cảm thấy anh không thể giải quyết những tin nhảm này, đúng không?” Từ Nhất Bạch nhắm hờ mắt lại, thẳng thắn hỏi.
“Em không có ... ...” Nguyễn Thanh phản bác, sức lực rõ ràng không đủ.
“Đúng vậy, anh không thể giải quyết.” Từ Nhất Bạch cắt ngang lời cô, trực tiếp nói, “nhưng quyền thế có thể, tiền bạc có thể, vũ lực cũng có thể. Mà những thứ này, anh đều không thiếu.”
“Không cần chuyện bé xé ra to như thế đâu? Thực ra những tin nhảm này cũng không có gì, họ chỉ là nói thôi.” Nguyễn Thanh nhỏ giọng trả lời.
“Nhuyễn Nhuyễn, em quá ngây thơ rồi. Lòng người là cái mà trên đời này không thể đẻo gọt, tin nhảm chỉ được ngăn lại bởi những người có trí tuệ, nhưng thế giới này vốn không có quá nhiều người trí tuệ, càng không cần nói người phàm bị sự đố kị làm mờ hai mắt. Chỉ có dùng quyền thế, tiền bạc và vũ lực uy hiếp họ, dụ dỗ họ, đe dọa họ, họ mới biết để những mặt u ám che đậy đến chỗ sâu nhất.
Đôi mắt sâu thẳm của Từ Nhất Bạch nhìn cô, nói từng chữ một.
Nguyễn Thanh để ý anh, biểu cảm của anh như là đã trải qua cảm giác oán hận, cô chớp chớp mắt, thấy Từ Nhất Bạch vẫn là khuôn mặt lạnh lùng giảng đạo.
Cô thầm thở ra một hơi, có lẽ là mình hoa mắt rồi.
“Ừ, em biết rồi.” Nguyễn Thanh sát lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Bạch Bạch, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi. Em sau này nhất định việc gì cũng nói với anh, không che giấu nữa.”
“Nhuyễn Nhuyễn, em nhớ kỹ. Quyền thế của anh có thể không lớn nhất, tiền bạc cũng có thể không phải nhiều nhất, vũ lực cũng có thể không lợi hại nhất. Nhưng mà, anh nhất định bảo vệ em bằng mọi giá. Nếu như là chết, một giây cuối cùng anh cũng nhất định đem em ôm vào lòng anh.” Từ Nhất Bạch vươn tay lên, hôn nhẹ lên trán cô kiên định nói.
“Ừ, em đã nhớ kĩ !” Nguyễn Thanh ở trong lòng anh gật đầu, long trọng nói.
“Ngoan.” Từ Nhất Bạch xoa đầu cô khen ngợi, “em lần này sau khi về thì từ chức đi, cùng anh làm tác giả toàn thời gian.”
“Được, nhưng mà có thể cần đợi một thời gian. Tiểu thuyết của em vừa mới ra một cuốn sách gay cấn, được nhiều người cho là quá đẫm máu, em nhất định phải xử lí xong việc này mới có thể từ chức.” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói.
“Được, anh luôn ở bên cạnh em, em lúc nào từ chức đều được.” Từ Nhất Bạch hôn môi cô nói
Đợi Tô Hữu xử lí xong cục diện rối rắm mà Từ Nhất Bạch để lại, ba người một chó từ cửa sau lén lút lên xe về nhà.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người Từ Nhất Bạch và Nguyễn Thanh như thường lệ ở trong thư phòng, một người đánh chữ một người đọc sách. Hai người không hề biết những gì đang diễn ra ở bên ngoài, cộng đồng mạng lại lần nữa vì hai người mà mất ngủ.
Trên weibo.
Bản tin độc quyền của chính phủ Thượng Hải đã rải rác khắp các trang mạng.
Bạn gái của đại thần Trầm Mặc thần bí bị làm nhục, Mặc Thần đã nổi giận vì hồng nhan.
5 giờ