Phòng học lúc điểm danh tối.
Cửa vào lớp Nguyễn Thanh đầy người, người trong lớp họ cũng luôn nhìn Nguyễn Thanh thảo luận sôi nổi.
Thật không dễ dàng đợi cho đến khi buổi điểm danh kết thúc, bốn người Nguyễn Thanh chuẩn bị đứng dậy, phút chốc liền bị những sinh viên vây chặt lại.
“Nguyễn Thanh, cậu thật sự là bạn gái Mặc Thần sao?” Một người hỏi.
Nguyễn Thanh nhỏ giọng “ừ” một tiếng, gật gật đầu.
“A a a a a!” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hét của một đám người, một nữ sinh xông đến kích động hỏi: “Có thể giúp mình xin chữ kí không, xin nhờ!”
“Được.” Nguyễn Thanh ngẩn ra một lát, từ từ gật đầu.
“Cám ơn, cám ơn, đây là sách của mình. Xin kí phía trên cuốn sách này, mình đến lúc đó lại tìm cậu lấy, thật sự rất cám ơn.” Nữ sinh đó khoa tay múa chân đưa đến cho cô một cuốn sách, liên tục cám ơn.
“Không cần cám ơn.” Nguyễn Thanh gật gật đầu, có hơi ngượng ngùng trả lời.
Sau khi nữ sinh chen ra ngoài, những người khác liền bắt đầu náo động lên.
“Mình cũng muốn có chữ kí, có thể kí giúp mình một chữ không?”
“Có thể kí giúp mình một chữ không?”
……
“Thanh nữ thần, mình luôn là người hâm mộ của cậu, cũng là người hâm mộ Mặc Thần. Hai ngừơi ở cùng nhau mình rất xúc động, chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!” Một nam sinh đứng trên bàn nói với Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh mặt đỏ lên như trái táo, nói thầm: Sớm sinh quý tử gì chứ ... ... không biết cách nói chuyện quá rồi!
Nhiều người quá nhiệt tình, Nguyễn Thanh cơ bản ứng phó không kịp, cô vẫy tay lớn tiếng nói: “Xin yên lặng một chút, yên lặng một chút, nghe mình nói!”
Mọi người từ từ yên tĩnh, vô số đôi mắt nhìn vào cô.
Nguyễn Thanh hắng giọng nói: “Muốn ký tên, xin chuẩn bị đồ, để ở phòng dì quản lí ký túc, mình sẽ giúp các cậu đi ký tên. Nếu như còn có việc khác, có thể để lại tin nhắn trên weibo của mình, chú thích một chút bạn là ai, mình đọc được sẽ trả lời mọi người. Muộn vậy rồi, mọi người trước hết quay về đi, cám ơn các bạn yêu thích và chúc phúc, cám ơn!”
Đợi Nguyễn Thanh nói xong, nhiều người cũng cảm thấy biện pháp này hay, đoàn người dần đàn tản ra.
Bốn người cuối cùng được giải phòng, lén la lén lút đi ra khỏi tòa nhà dạy học, chạy một đường về ký túc xá, bốn người mệt mỏi nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Khoảng hơn một tuần trôi qua, những bạn học nhìn thấy Nguyễn Thanh mới không còn kinh ngạc nữa, quen dần thân phận bạn gái Mặc Thần của cô.
Thời gian rất nhanh liền đến mùa hè, hôm nay Nguyễn Thanh đặc biệt xin nghỉ, chuẩn bị cho Từ Nhất Bạch một bất ngờ.
Ngày 13 tháng 6 là sinh nhật của Từ Nhất Bạch, cô còn đặc biệt đi đến phòng nướng bánh tự tay làm một cái bánh sinh nhật.
Nguyễn Thanh vui vẻ xách bánh về nhà, trực tiếp đi đến thư phòng tìm Từ Nhất Bạch.
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng mở cửa liền biết là cô đã về, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay sao lại quay về?”
“Hi hi.” Nguyễn Thanh đặt bánh lên trên bàn anh, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, Bạch Bạch!”
Nghe thấy câu này, khuôn mặt Từ Nhất Bạch bỗng cứng đờ, nét mặt cũng chốc lát nhợt nhạt khác thường, anh cúi đầu che giấu nét mặt nói: “Hôm nay là ngày 13 tháng 6 sao?”
“Đúng vậy, đây là bánh kem tự tay em làm, em cũng là đặc biệt xin nghỉ trở về ... ...” Nguyễn Thanh vui vẻ cười, khuôn mặt đầy mong đợi nói.
“Anh muốn một mình yên tĩnh một lát, em ra ngoài trước được không?” Từ Nhất Bạch ngắt lời cô, cúi đầu trầm giọng nói, dáng vẻ hiu quạnh.
Ý cười cứ như thế cứng đờ trên mặt, thấy dáng vẻ anh như muốn cách xa nghìn dặm, Nguyễn Thanh mở miệng lại không biết nói gì, cuối cùng đành phải liếm môi xoay người đi ra.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Nhất Bạch có hơi hối hận, nhưng bộ dạng bây giờ của anh thực sự không tiện để cô nhìn thấy.
Anh nhẹ than thở, bỏ đi, lát nữa lại giải thích.
Tâm trạng Nguyễn Thanh có hơi không vui, nhưng đầu cô bây giờ đều là khuôn mặt nhợt nhạt và dáng vẻ hiu quạnh của Từ Nhất Bạch. Cô về nhà mình, ngồi trên sô pha suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Tô Hữu.
“Alo, lẽ nào là a Nguyễn, tìm anh có việc gì?”
“Em muốn hỏi anh một việc.” Nguyễn Thanh trầm mặc một hồi, vẫn là quyết định nói ra.
“Việc gì?” Tô Hữu nghe thấy giọng nói cô có hơi nghiêm túc, sau đó hiếu kì nói.
“Em lúc nãy chuẩn bị sinh nhật cho Từ Nhất Bạch, anh ấy lại bảo em ra ngoài, nói muốn ở một mình. Em ... ... em luôn cảm thấy anh ấy rất buồn rất đau lòng, thậm chí như là, như là đang hận người nào đó. Em muốn biết đây là vì sao, là chuyện gì khiến anh ấy trở nên khác thường như vậy?” Nguyễn Thanh cắn môi lo lắng nói.
Nghe Nguyễn Thanh nói xong, Tô Hữu im lặng hồi lâu mới nặng nề nói: “A Nguyễn, thực ra anh cũng không hiểu lắm. Anh chỉ là đại khái biết được tuổi thơ của cậu ấy rất khổ, hình như bố cậu ấy qua đời chính vào ngày sinh nhật của cậu ấy.”
“Vậy sao?” Nguyễn Thanh có chút rõ ràng, lại có chút ngờ vực.
“Cái đó, a Nguyễn.” Tô Hữu có chút do dự nói: “Anh có lời muốn ... ...”
“Anh nói đi.” Nguyễn Thanh trực tiếp nói.
“Em đừng nhìn con người kiên cường của cậu ấy, rất lạnh lùng, thực ra nội tâm cậu ấy vừa yếu đuối vừa cô độc. Cậu ấy lúc trước nói với anh muốn ở một mình một chút, có lẽ là sợ em cười cậu ấy, nhưng có lẽ bây giờ cậu ấy cần nhất chính là em.” Tô Hữu thấp giọng nói.
Nguyễn Thanh có hơi tỉnh ngộ, cô tuyệt đối không nghĩ đến Từ Nhất Bạch khẩu thị tâm phi lại đến bước đường này, cô không nén được than thở: “Được, em biết rồi, cám ơn anh.”
Ngắt điện thoại, Nguyễn Thanh do dự một hồi vẫn là quyết định quay về xem anh một chút. Cô rón ra rón rén đi vào, nhón chân lên từng bước từng bước tiến gần lại thư phòng, bên trong không có người. Nguyễn Thanh kinh ngạc trừng lớn mắt, ngừng lại suy nghĩ, quay người đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Nguyễn Thanh nhẹ đẩy cửa ra.
Rèm cửa được kéo kín mít, trong phòng tối tăm. Từ Nhất Bạch như một đứa trẻ ngồi xổm trên giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bóng dáng hiu quạnh của anh rơi vào trong mắt cô, khiến cô không kìm được mà đau lòng.
Nguyễn Thanh chầm chậm tiến lại gần anh, ngồi xuống trước mặt anh, đưa tay ra phủ lên mặt anh, nhẹ nhàng gọi: “Bạch Bạch.”
Từ Nhất Bạch hơi ngơ ngác, sau đó anh từ từ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, anh lẩm bẩm nói: “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Là em.” Sự buồn bã và không thể tin được trong mắt anh hoàn toàn rơi vào trong mắt cô, cô càng dịu dàng nói, đồng thời nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt anh, từ từ cúi xuống chạm vào trán anh.
Từ Nhất Bạch run rẩy ôm lấy eo cô, không kìm được ôm chặt cô vào lòng, dường như mang theo sự lo lắng run rẩy nói: “Anh lúc nãy đi ra tìm em, phát hiện em không có, anh nghĩ rằng em không cần anh nữa. Xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, anh không nên nổi giận với em. Em đã từng nói, em sẽ đời đời kiếp kiếp bên anh, em không thể vứt anh đi! Anh chỉ có em ... ... chỉ có em thôi ... ...
Bàn tay của anh rất lớn, toàn thân tỏa ra sự bất an. Trái tim Nguyễn Thanh âm ỉ đau, cô không biết việc gì có thể khiến Từ Nhất Bạch lạnh lùng điềm tĩnh lại trở nên tự ti như bây giờ.
Cô không kìm được ôm lấy cổ anh, trực tiếp hôn lên môi anh, Từ Nhất Bạch bị hôn bất ngờ, trừng mắt ngẩn ra.
Nguyễn Thanh chạm nhẹ vào môi anh, liếm mút men theo dáng môi anh, trằn trọc triền miên.
Tinh thần Từ Nhất Bạch dần dần bình tĩnh trở lại, từ từ chìm đắm vào nụ hôn dịu dàng của Nguyễn Thanh.
Rất lâu sau Nguyễn Thanh mới nhẹ nhàng rời khỏi môi anh, hở dốc nói: “Bạch Bạch, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. Anh sao lại không tin em? Anh muốn cùng em đồng cam cộng khổ, bách niên giai lão đời đời kiếp kiếp không?”
Từ Nhất Bạch cong khóe miệng: “ Rất vinh dự.”
“Vậy bây giờ em phải cùng anh chịu khổ.” Nguyễn Thanh ra lệnh nói.
“Hả?” Từ Nhất Bạch mù mịt nhìn cô, đợi cô giải thích.
“Vốn có một số chuyện anh không nói em sẽ không hỏi, nhưng bây giờ em không chịu được nữa. Em muốn biết việc trước đây của anh, em muốn trở thành người cùng anh chia sẻ chuyện không vui. Em không muốn lại một mình nghĩ lung tung, chỉ có thể không biết gì mà lo lắng cho anh.”
Nghe thấy câu này, nét mặt Từ Nhất Bạch có chút trắng bệch, anh trầm