Chạy như bay bổ nhào vào ghế sô pha, Nguyễn Thanh vùi mặt vào bên trong gối dựa hét lên chói tai: “Aaaaa chịu không nổi rồi!” Giọng nói sao có thể dịu dàng như thế được, thật là phạm qui rồi! Ôm gối dựa lăn qua lăn lại trên sô pha một hồi cô mới bình tỉnh trở lại.
Nằm trên sô pha, duỗi tay ra mò điện thoại ở trên bàn, trượt hai ba lần đến một trang tiểu thuyết nổi tiếng. Nhập tài khoản đăng nhập vào trong mục sưu tầm tác giả, tìm thấy tiểu thuyết mới nhất của Trầm Mặc. Bận hơn một tuần, hoàn toàn không có thời gian hối thúc Mặc thần ra chương mới, ngột ngạt bối rối. Bây giờ rảnh rỗi cuối cùng cũng có thể thỏa thích đọc rồi.
Tình tiết lúc trước hơi mơ hồ rồi, có lẽ cần phải lặp lại lần nữa từ vụ án mới nhất, như thế lúc công bố đáp án mới có thể cảm nhận được sự thần kì của phần đệm phía trước và phần dẫn đầu ý cho đoạn sau.
Chờ đã, không phải bị hoa mắt chứ? Không chỉ là tăng thêm 1 chương mà thôi, trên điện thoại hiển thị 27 chương mới là thao tác gì? Mặc Thần khôi phục một ngày ra ba chương?
Mặc Thần khôi phục một ngày ra ba chương!
Hôm nay vận may bất ngờ liên tục, đầu tiên là không cần phải quản Mai Tử Sa Trà, sau đó là chiến tranh lạnh với Từ Nhất Bạch cuối cùng cũng hòa hợp lại như ban đầu, bất ngờ lớn nhất là Trầm Mặc lại ra một ngày ba chương, hạnh phúc đến choáng váng.
Từ trên sô pha ngồi dậy, Nguyễn Thanh ba bước gộp lại thành hai bước đi đến phòng sách lấy sổ ghi chép ra, cuốn sổ này chuyên dùng để ghi chép tiểu thuyết của Mặc Thần. Trên sổ ghi chép có viết một tình hình sơ lược về vụ án mới nhất, dưới tình tiết đó Nguyễn Thanh làm một phân tích đơn giản, và suy đoán tình tiết phát triển hợp lí nhất mạnh dạn nhất mà bản thân có thể nghĩ ra. Bây giờ lại lấy ra phân tích vụ án, tình tiết phát triển và quá trình phá án mà Mặc Thần viết vào trang sau.
Tội phạm tình nghi có thể là một nữ sinh? Làm sao có thể như thế, từ đâu nhìn ra được?
Ồ, đúng, lúc thăm hỏi gia đình nạn nhân, ở chỗ mẹ của nạn nhân thu được một album ảnh được cất giấu kĩ, nhưng mà trong album có rất nhiều người lạ, vì sao lại khóa chặt ở bức ảnh chụp chung giữa mẹ nạn nhân, nạn nhân, người đàn ông trung niên lạ mặt và cô gái ốm yếu này? Thậm chí người đàn ông trung niên có lực sát thương cũng được loại bỏ?
Nhẫn! Thì ra mấu chốt là ở chiếc nhẫn.
Dựa theo quan sát của hàng xóm xung quanh, mẹ của nạn nhân sống ở đây gần 20 năm, từ trước đến nay không nhìn thấy có đàn ông ra vào, mà người thân của nạn nhân cũng nói từ trước đến nay chưa từng gặp bố của nạn nhân. Nhưng lúc trước ở trong nhà nạn nhân tìm thấy được một chiếc nhẫn, quan sát tỉ mì có thể phát hiện chiếc nhẫn được giữ gìn rất tốt, điều này hết sức mâu thuẫn không phù hợp với thực tế.
Trở lại với bức ảnh, mặt mũi của cô gái ốm yếu và nạn nhân có nét giống nhau, lẽ nào…… một suy đoán táo bạo hiện lên trong lòng của Nguyễn Thanh.
Xem xong chương mới của tiểu thuyết, viết xong ghi chép. Nguyễn Thanh nhìn thời gian đã gần năm giờ chiều. Thu dọn máy tính, sổ ghi chép và đồ đạc lộn xộn ở trên bàn xong, đến nhà bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
Thảnh thơi qua mấy ngày như vậy.
Tối thứ bảy, Nguyễn Thanh tắm rửa xong đang sấy tóc ở phòng khách, tiếng gõ cửa “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” đi kèm với tiếng rên rỉ “ăng ẳng ~ ăng ẳng” của chó vang lên ngoài cửa.
Nguyễn Thanh tắt máy sấy, đặt lên trên số pha, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở hé, chú chó liền chen vào trong. Hai chân sau của nó đứng thẳng, hai chân trước duỗi ra vịn vào eo của Nguyễn Thanh, con ngươi trong veo nhìn Nguyễn Thanh, lại quay đầu nhìn về phía cửa đối diện, rên khẽ: “ăng ẳng ~ ăng ẳng ~ ăng ẳng.”
Nguyễn Thanh kéo bàn chân động đậy không ngừng trên eo cô của chú chó, nhìn vào mắt của nó, suy đoán: “Từ Nhất Bạch xảy ra chuyện rồi?”
“Gâu gâu ~ gâu gâu gâu gâu” nghe thấy Nguyễn Thanh lên tiếng, lông vàng bỏ hai chân trước xuống, dùng miệng kéo ống quần của cô hướng ra ngoài.
“
Nè nè nè, đợi một chút, tao lấy điện thoại và chìa khóa.” Khom lưng vuốt vuốt đầu động viên chú chó, Nguyễn Thanh cầm chùm chìa khóa màu đen đi ra ngoài cùng lông vàng.
Chú chó ở phía trước mặt bốn chân chạy rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Nguyễn Thanh một cái, không vừa ý bước đi của cô lại “gâu gâu” một tiếng.
“Được được được, tao bước nhanh một chút được chưa.” Nguyễn Thanh đành chịu nói một câu
Đứng trước cửa nhà đối diện, kéo tay nắm cửa, Nguyễn Thanh mới ý thức được bản thân xem nhẹ một vấn đề lớn --- mở cửa không ra.
Cúi đầu nhìn chú chó bên cạnh, hai mắt của nó long lanh sáng ngời nhìn cô: “chó nhỏ, tao mở cửa không được, không có chìa khóa.”
Lông vàng ánh mắt ngờ nghệch nhìn cô, nghiêng nghiêng đầu.
“Chìa khóa mày biết không? Không có chìa khóa tao không mở cửa được.” Nguyễn Thanh sờ đầu của chú chó một lát, liếc mắt nhìn thấy chìa khóa ở trong tay, liền cầm chìa khóa nhẹ lắc lư trước mắt nó, “đây là chìa khóa.”
Lông vàng nghiêng đầu chăm chú nhìn vào chìa khóa, đột nhiên nhảy lên víu chân của Nguyễn Thanh. Cổ của nó giương lên cao, một chân trước thỉnh thoảng gãi gãi cằm. Nguyễn Thanh cho rẳng cằm của nó bị ngứa, liền dùng tay phải giúp nó gãi cằm. Hình như chưa tìm đúng chỗ bị ngứa, chú chó tự mình dùng chân trước ấn tay của Nguyễn Thanh nhét vào bên trong.
Bỗng nhiên, tay phải của Nguyễn Thanh chạm phải thứ đồ có cảm giác mát lạnh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Rất nhanh, nhanh đến nỗi Nguyễn Thanh chưa kịp nắm bắt ý nghĩ này, cô hơi khom lưng, rẽ phần lông ở cổ của chú chó ra, bất ngờ chính là chùm chìa khóa treo ở phía dưới vòng cổ của lông vàng.
Kinh ngạc rút chìa khóa ra mở cửa, Nguyễn Thanh cảm thấy đầu óc mình có chút không hiểu nổi. Vì sao trên cổ của chó lại có thể treo chìa khóa nhà của Từ Nhất Bạch? Không sợ mất sao?
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh đến nhà của người đàn ông lạ, rất sạch sẽ, rất đơn giản, chỉ là trong phòng hơi tối. Rèm cửa hơi dày, bị kéo chặt lại, một chút ánh sáng ở dưới lầu cũng không thể lọt vào.
Đi theo chú chó vào trong phòng, có lẽ là phòng ngủ của Từ Nhất Bạch. Rèm cửa trong phòng ngủ tương đối mỏng, ánh đèn sặc sỡ bên ngoài lọt vào bên trong.
Căn phòng quá tối, Nguyễn Thanh lần mò công tắc ở trên tường bật điện lên.
Từ Nhất Bạch nằm ở trên giường, dép cũng không cởi ra. Thân dưới quấn một cái khăn tắm, thân trên trần trụi, chỉ đắp một góc chăn lên bụng.
Từ Nhất Bạch có chút mơ hồ cảm thấy đầu mình rất nặng, trước mắt một mảng đen. Tuy là thường ngày trước mắt anh cũng là một mảng đen, nhưng lần này cảm giác không giống. Anh như là đang ở trong giấc mơ, anh cảm thấy mắt mình giống như lúc nhỏ, có thế giới màu sắc rực rỡ với những hình ảnh đầy màu sắc. Nhưng mà bây giờ, anh ở nơi tối tăm này, tìm không ra phương hướng, chỉ có thể dựa vào cảm giác từng bước từng bước cẩn thận bước về phía trước. Nhưng mà bước chân càng ngày càng nặng, mắt mỗi lúc một khó chịu, cơ thể cũng trở nên mệt mỏi cực kỳ, vừa bước một bước, anh cảm thấy bản thân như mất trọng lượng ngã xuống phía dưới. Chóng mặt hoa mắt, còn có chút buồn nôn, căng thẳng nối tiếp liền mất đi ý thức.
“Ừ~” Cổ họng Từ Nhất Bạch phát ra một âm thanh khàn khàn, giống như là có chút khó chịu, lại có chút vị làm nũng. Tai của Nguyễn Thanh suýt chút nữa mang thai. (người Trung Quốc dùng cách nói này để ví về một người có giọng nói hay).
Hô hấp của anh có chút nặng thêm, kèm theo âm mũi dày đặc. Đau mày nhăn lại, như là ngủ không ngon giấc, trán có một tầng mỏng mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn đỏ rực. Nguyễn Thanh có chút ngại ngùng, vòm ngực tráng kiện của Từ Nhất Bạch lộ ra ngoài tấm chăn khiến cô không dám nhìn thẳng vào nhưng lại không kiềm chế được mà ngắm vài cái. Do dự duỗi tay ra kề vào trán của anh, ồ, rất nóng!
Lại không kịp để xấu hổ, Nguyễn Thanh vội vàng